Mang Theo Siêu Thị Lớn Đào Vong

Chương 1112: Hoa Đào Nở Rộ

Chương 1112: Hoa Đào Nở RộChương 1112: Hoa Đào Nở Rộ
Chương 1112: Hoa Đào NO Rộ
Lũ trẻ chơi đùa, mười mấy phút sau, đứa cháu gái lớn đuổi theo em gái đến cuối ngõ, bất chợt ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện cánh cửa cũ đó đóng chặt, không như bà nói là mở hé một khe.
Nhưng đứa cháu gái lớn không dám nhìn lâu, có lẽ vì người lớn đã răn dạy cô bé nhiều năm, cô bé bản năng bài xích việc chú ý đến cái sân đó.
Đứa cháu gái lớn chạy xa, chỉ còn lại cái sân đó yên tĩnh đứng im tại chỗ, như bị thời gian không gian phân cắt ra.
Cách đó mười mấy cây số, Chung Kính Dương đang trò chuyện sôi nổi với bạn gái qua mạng, cảm thấy đối phương chính là tri kỷ của mình, không ai hiểu anh hơn Điêm Chanh, tâm hồn họ thật sự đồng điệu, hoàn hảo như được nặn từ cùng một khối đất sét.
Nhưng trong những khoảnh khắc ngắt quãng giữa cuộc trò chuyện, có lúc anh cảm thấy mơ hồ trống rỗng, rõ ràng vừa rồi anh và Điềm Chanh tâm linh tương thông, chỉ cảm thấy cuộc sống được ánh sáng mặt trời chiếu rọi, đây đủ và hạnh phúc.
Cảm xúc của Chung Kính Dương không ngừng giằng xé, nhưng anh không biết mình đang làm sao?
Anh sờ lên vết thương trên bụng, ngập ngừng: "Có lẽ thật sự cần tìm một bà đồng để xem qua?"
"Chung Kính Dương! Chị Lý tìm cậu, nói sao cậu không nghe điện thoại? Không chỉ chị Lý, cô Vương cũng nói không liên lạc được với cậu, cậu đang làm cái gì vậy?" Quản lý giận dữ đi tới.
Chung Kính Dương ngạc nhiên: "Tôi không nhận được cuộc gọi nào từ chị Lý và cô Vương cả."
Anh lắc lắc điện thoại, hôm nay vì trò chuyện với Điềm Chanh, anh hầu như không rời điện thoại, xử lý xong công việc là trả lời tin nhắn của Điềm Chanh ngay...
Anh chắc chắn mình không bỏ lỡ cuộc gọi nào.
Người quản lý nhíu mày, anh ta vẫn đánh giá cao thái độ làm việc của Chung Kính Dương: "Vậy cậu kiểm tra lại xem, đừng để có hiểu lầm gì, ảnh hưởng không tốt đâu."
Chung Kính Dương mở giao diện liên lạc để kiểm tra các cuộc gọi nhỡ, thực sự không có ghi nhận nào từ hai khách hàng này, anh đưa điện thoại cho người quản lý xem và giải thích: "Hôm nay tôi nhận được năm cuộc gọi từ khách hàng, không có cuộc nào bị nhỡ.”
"Chị Lý và chị Vương đều là khách hàng cũ tôi đã theo dõi lâu rồi, tôi không thể cố ý không nghe điện thoại, rồi xóa đi lịch sử cuộc gọi nhỡ được, tôi đâu có ngu mà tự đẩy việc làm ăn đi chỗ khác."
Người quản lý đồng ý với lời này, nhưng vẫn thấy rất kỳ lạ: 'Họ cũng không thể cố tình gây phiên phức cho cậu. Có phải điện thoại của cậu có vấn đề không?"
"Điện thoại của tôi không có vấn đề gì, các cuộc gọi từ khách hàng khác đều nhận được mà..."
Chung Kính Dương cầm lại điện thoại lướt qua lướt lại, đột nhiên phát hiện các cuộc gọi nhận được đều từ khách hàng nam, không có một cuộc gọi nào từ khách hàng nữ.
Điều này thật kỳ lại
Nhưng anh không nghĩ nhiều, dù sao điện thoại cũng không phải là vật sống, chỉ cần không chặn số, không tắt máy thì ai gọi cũng được.
Điện thoại không thể phân biệt nam nữ, cố ý chặn cuộc gọi của khách hàng nữ được chứ? Hahal Chung Kính Dương bật cười vì ý tưởng của mình, nhưng cười xong lại cảm thấy không đúng. Không đúng... Có gì đó không đúng...
Ánh mắt của anh dần mờ đi, ký ức bị chôn sâu cố gắng thoát ra khỏi sự kìm hãm, khó khăn lắm mới trôi lên được một lớp cát mỏng.
Anh khẩn thiết muốn nắm lấy lớp cát ấy, phân tích nó, nghiên cứu nó, làm chủ nó!
Nhưng dòng chảy mạnh mãẽ lại ùa tới, đẩy lớp cát ấy xuống lại, ánh sáng trong mắt Chung Kính Dương tắt lịm.
Chung Kính Dương quên mất những gì mình vừa suy nghĩ, chỉ cảm thấy ý tưởng ấy như sương sớm, khi mặt trời lên thì tan biến mất, chỉ để lại sự bất an và hụt hãng.
Thấy biểu cảm của Chung Kính Dương không đúng, quản lý hỏi: "Co chuyện gì vậy? Điện thoại của cậu chắc chắn có vấn đề, tìm người kiểm tra đi, có thể có virus."
"... Được, tôi sẽ tìm người kiểm tra. Tôi cũng sẽ xử lý ổn thỏa việc của chị Vương và chị Lý." Chung Kính Dương trấn tĩnh lại.
Nhìn theo quản lý hài lòng rời đi, Chung Kính Dương lục lọi danh bạ tìm bạn bè rành về bảo trì điện thoại, đột nhiên một tin nhắn mới bật lên, là từ Điềm Chanh.
Thực ra trong lòng anh không gợn sóng gì, nhưng chưa kịp nhận ra cảm xúc lạnh lùng này, niềm vui sướng đã trào dâng, đè nén sự bình thản xuống.
Anh nở nụ cười, lập tức mở hộp thoại.
"Tin tốt đây! Em vừa nhận được nhiệm vụ đi công tác, địa điểm lại là thành phố AL Em có thể gặp anh rồi!"
"Lần này em nhất định sẽ dũng cảm, không trốn tránh nữa, anh có muốn gặp e không?"
"Em rất muốn gặp anh."
Nhìn ba tin nhắn mới gửi đến, Chung Kính Dương ngạc nhiên vui mừng!
Anh không thể chờ đợi mà đánh chữ trả lời: "Tuyệt quá, anh cũng rất mong chờ được gặp em, mấy giờ em đến thành phố A? Cần anh đến đón không?"
"Không cần đâu, đồng nghiệp chở em, đến lúc đó em sẽ cho anh một bất ngờ, anh cứ chờ đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận