Mang Theo Siêu Thị Lớn Đào Vong

Chương 1192: Cuộc chiến giành rương bảo vật

Chương 1192: Cuộc chiến giành rương bảo vậtChương 1192: Cuộc chiến giành rương bảo vật
Chương 1192: Cuộc chiến giành rương bảo vật
Dưới ánh trăng yếu ớt, Bạch Khương nhìn thấy cách chừng mười mét phía trước có vài bóng người đang đánh nhau, chiếc rìu lướt qua không trung kéo theo cái bóng dài, nặng nề rơi xuống cánh tay như lá liễu của con dao...
Là quái vật bọ ngựa!
Ba con quái vật bọ ngựa đang đối phó với một người sống sót sử dụng rìu làm vũ khí.
Tiếng va chạm giữa rìu và cánh tay dao phát ra âm thanh chói tai, Bạch Khương dường như có thể thấy một vết nứt nhỏ trên chiếc rìu, cánh tay dao của quái vật bọ ngựa cứng vô cùng, Bạch Khương đau lòng thanh Đường đao của mình vô cùng, sau khi thăm dò sức mạnh của chúng, cô luôn cố gắng tránh giao chiến với chúng.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, người sống sót đó sẽ không sống được.
Cô không nghĩ đối phương tại sao không dùng thẻ cửa, nếu có thể dùng thì dưới sự tấn công của ba con quái vật bọ ngựa đã dùng từ lâu rồi.
Bạch Khương không biết đối phương là người chơi hay NPC, nhưng sau khi nhìn kỹ vài lần, cô xác định đối phương là người chơi.
Bị ba con quái bọ ngựa tấn công khiến người đó đối phó rất vất vả, thỉnh thoảng Bạch Khương nghe thấy âm thanh lưỡi dao cắt qua cơ thể, người đó chỉ rên nhẹ một tiếng đây cứng cỏi.
Mùi máu trong không khí ngày càng nồng nặc, nhưng hành động phản công của người đó không hề suy giảm, dường như vết thương không gây ra bất kỳ trở ngại nào... thuốc từ rương xanh không có tác dụng nhanh như vậy!
Hơn nữa, Bạch Khương cũng không nghĩ rằng người đó còn có thời gian để lấy thuốc từ túi và nhét vào miệng.
Người đó chắc chắn là người chơi, chỉ có gói chữa trị mới giúp cô ấy duy trì trạng thái tốt như vậy.
Đúng vậy, từ tiếng rên của đối phương, Bạch Khương nhận ra đó là một nữ người chơi.
Dù trong hai ngày qua, cô có cướp của vài người chơi, nhưng cô luôn để lại một nửa thẻ cửa cho đối phương, đôi khi thấy đối phương có ít thẻ, cô không lấy thẻ nào.
Cô làm vậy chủ yếu để tránh cho đối phương trở nên quá tuyệt vọng và tức giận, dẫn đến việc liều chết báo thù, khiến cô gặp phải kẻ thù không đội trời chung.
Suy nghĩ này có phần quá lý tưởng, bị cướp thẻ cửa, ai mà không hận cô thấu xương chứ? Tuy nhiên, sau hai ngày, cách làm này đã cho thấy hiệu quả rõ rệt, chưa có ai sau khi bị cô cướp lại bất chấp mọi giá tìm cô báo thù.
Bây giờ thấy đồng loại gặp nguy hiểm, Bạch Khương không thể nhìn chằm chằm để đối phương bị quái vật giết chết khi mình còn khả năng giúp đỡ.
"Tôi cho cô hai thẻ cửa, cô tự qua mà lấy!" Bạch Khương lớn tiếng hét.
Nói xong, cô đặt hai thẻ cửa xuống đất và bước chân rời xa. Cô phải tìm một chỗ an toàn để vào ngôi nhà an toàn, dù có giúp đối phương, cô cũng không muốn để người ngoài biết chỗ mình vào ngôi nhà an toàn.
Hạ Tam San đã phát hiện ra Bạch Khương ngay khi cô vừa xuất hiện, cô ấy cũng rất cảnh giác với người sống sót vừa từ ngôi nhà an toàn ra, lo sợ người đó có lòng tham, lợi dụng cơ hội hỗn loạn để cướp bóc.
Tâm tư phòng bị trong lòng xoay chuyển một vòng, rất nhanh sau đó Hạ Tam San không còn thời gian để phân tâm nữa.
Ba con quái bọ ngựa khiến cô ấy liên tục phải chống đỡ, trên người không ngừng xuất hiện những vết thương dài và sâu. Để không ảnh hưởng đến động tác, cô ấy phải liên tục sử dụng gói chữa trị để khôi phục trạng thái.
Ba con quái bọ ngựa quá sức với cô ấy, chúng không chỉ tấn công dữ dội mà còn hành động rất nhanh chóng. Không có gì lạ khi chúng có thân hình gây nhom như vậy!
Hạ Tam San cố gắng giữ tinh thân bằng cách trêu đùa về thân hình của quái vật, nhưng bóng tối trong lòng cô ấy ngày càng dày đặc, cô cảm thấy mình không thể qua nổi ải này.
Thấy người kia vẫn đứng yên không động đậy, Hạ Tam San nảy ra ý nghĩ liều mình cầu cứu người đó. Nhưng cô ấy có gì để trao đổi đây?
Cô ấy không có mảnh vé vào cổng, không có thẻ cửa, điểm tích lũy cũng còn rất ít. Muốn lấy gói chữa trị làm thù lao cho đối phương cũng khó.
Dù người kia là NPC hay người chơi, cô ấy đều không thể đưa ra thù lao tương xứng để cứu mình.
Cô ấy mới vào trò chơi này ba ngày, chưa kịp khám phá hết trò chơi, không ngờ lại chết trong một phó bản bình thường, nói ra cũng thật ức chế.
Cái này cũng phải trách cô ấy nhìn người không rõ.
Đây là trò chơi, không phải hiện thực, những "quy tắc" trước đây đã không còn áp dụng được nữa, càng không có pháp luật nào xét xử, bị phản bội một lần đối phương sẽ không phải chịu bất kỳ hình phạt nào, còn cô ấy sẽ phải trả giá bằng mạng sống.
Mắt Hạ Tam San cay xè, cô ấy chớp mạnh để xua tan cảm giác đó, rồi vặn eo làm một động tác cực khó thoát khỏi sự kẹp chặt của ba con quái bọ ngựa, sử dụng sức mạnh từ eo và chân, Hạ Tam San nhanh chóng đứng thẳng lên, eo cô ấy như được gắn một cái lò xo mạnh mẽ.
tebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận