Mang Theo Siêu Thị Lớn Đào Vong

Chương 1168: Trạm Trung Chuyển

Chương 1168: Trạm Trung ChuyểnChương 1168: Trạm Trung Chuyển
Chương 1168: Trạm Trung Chuyển
"Thẩm Tịnh Tú." Bạch Khương cũng vẫy tay chào cô ấy.
Thấy Bạch Khương nhận ra mình, Thẩm Tịnh Tú cười và tiến lại gần: "Quả nhiên tôi biết nga một người chơi lợi hại như cô chắc chắn có thể qua được phó bản. Cảm ơn cô, trong phó bản cô đã nhắc nhở tôi, tiếc là tôi không kịp phản ứng. Sau đó, tôi gọi điện cho cô là bị ép buộc, nếu không gọi thì họ sẽ không tha cho tôi, nhưng tôi biết cô sẽ không bị lừa."
Bạch Khương mỉm cười.
Cô không hỏi Thẩm Tịnh Tú trốn thoát ra sao, nhưng Thẩm Tịnh Tú chủ động nói: "Tôi tưởng mình chết chắc rồi, đây là lần đầu tiên tôi làm phó bản nhập vai, không ngờ lại khó như vậy!"
"May mà tôi gặp một người chơi khác, cô ấy cũng bị lừa vào làng, nhưng mạnh hơn tôi nhiều, sau khi hồi phục trí nhớ, cô ấy không vội chạy trốn mà giả vờ rất thích ngôi làng và mong chờ đến lễ hội..."
"Nhờ vậy, họ không trói cô ấy lại, cô ấy có thể đi lại trong làng và phát hiện ra tôi, cuối cùng cô ấy đã cứu tôi."
Bạch Khương rất vui mừng cho cô ấy: "Thật là tốt quá."
Hai người vừa trò chuyện vừa đi ra ngoài, Thẩm Tịnh Tú bước rất nhanh, cô ấy nói: "Tôi ra ngoài muộn, không còn cách nào khác, chị Thiệu nói quang sáng có thể xuất hiện ở điểm ban đầu, chúng tôi rất khó khăn mới thoát ra khỏi làng và tìm được xe an toàn để rời đi, rồi mua vé máy bay gần nhất trở về thành phố A, quả nhiên vòng sáng xuất hiện ngay trong phòng ký túc xá."
"Tôi đoán các đồng đội của tôi có thể đã ra khỏi phó bản trước tôi, tôi muốn ra ngoài tìm họ."
Bạch Khương cũng nghĩ vậy, sau khi vòng sáng xuất hiện, cô đã trì hoãn gần một giờ mới bước vào, hai người Cốc Hinh chắc đã ra khỏi phó bản từ lâu.
Đến đại sảnh nhiệm vụ, cô thấy Cốc Hinh và Chung Kính Dương đang nói chuyện với Kim Dẫn Phương và Úc Tử Kỳ, Kim Dẫn Phương đang hướng mặt về phía cửa nên cô nhìn thấy được biểu cảm nặng nề của đối phương.
Cô đi tới, Cốc Hinh lập tức nắm lấy cánh tay cô.
"Em đi đâu vậy, sao giờ mới ra, ông chủ siêu thị nhỏ nói em đã ra ngoài." Cốc Hinh lo lắng cô lại gặp biến cố và bị quấn lấy.
"Có một chút việc phải làm." Bạch Khương không giải thích chỉ tiết, lảng tránh rồi nhìn sang Kim Dẫn Phương: "Có muốn qua bên chỗ bọn em ngồi một chút không?"
Kim Dẫn Phương có chút thở dài, cô ấy nhận được tin tức Ngưu Vận Hằng gặp chuyện, luôn cảm thấy không thể tin được!
Mọi người cùng nhau rời đi. Thẩm Tịnh Tú đợi rất lâu nhưng không thấy đồng đội của mình, khuôn mặt cô ấy cực kỳ khó coi, trong lòng không muốn tin vào sự thật này... đội năm người, chỉ có mình cô sống sót ra ngoài.
Điều này sao có thểt Tỷ lệ tử vong cao như vậy sao?
Nhưng một giọng nói khác cũng đồng thời gào thét: Tỷ lệ tử vong của phó bản nhập vai vốn đã rất cao! Chẳng phải điều này đã được biết từ lâu rồi sao!
Đôi mắt của Thẩm Tịnh Tú dần đỏ lên. "Thẩm Tịnh Tú." Một giọng nói vang lên bên tai, Thẩm Tịnh Tu ngẩng đầu, nhìn thấy ân nhân cứu mạng thì nước mắt lăn dài.
"Chị Thiệu, đồng đội của em đều không ra ngoài."
Thiệu Thải Lam cũng đoán được, lần này đội của cô ấy cũng tổn thất nặng nề, chỉ có cô và một đồng đội khác sống sót.
Cô ấy và đồng đội liếc nhìn nhau, ban đầu nghĩ rằng đội của họ đã rất thảm rồi, không ngờ đội của Thẩm Tịnh Tú còn thảm hơn.
"Đi thôi, cùng về khách sạn." Thiệu Thải Lam nói.
Nếu Bạch Khương ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra Thiệu Thải Lam. Hai người từng hợp tác ngắn ngủi trong phó bản bình thường trên du thuyên Bán Nguyệt, và quá trình cùng kết quả hợp tác đều rất vui vẻ.
Mỗi khoảnh khắc tại trạm trung chuyển đều có người buồn người vui, có người cười có người khóc, có người phấn khởi có người tinh thần chán nản.
Tốc độ thời gian giữa phó bản và trạm trung chuyển khác nhau, đó vừa là điều tốt vừa là điều xấu.
Tốt là chờ đợi người thân bạn bè không quá lâu, xấu là vài phút có thể ngăn cách sinh tử, khiến người ta hoàn toàn không thể chuẩn bị tâm lý.
Kim Dẫn Phương cảm thấy thật khó chấp nhận, Ngưu Vận Hằng là một người chơi cũ rất nhiều kinh nghiệm!
Khi ngồi xuống phòng khách của phòng khách sạn, nghe Bạch Khương và Chung Kính Dương nói vê tình hình bên Ngưu Vận Hằng, cổ họng Kim Dẫn Phương như nghẹn một khối bông, không thể nói nên lời.
Tuy nhiên, cô ấy dù sao cũng là hội trưởng của một câu lạc bộ lớn, nhanh chóng bình tĩnh lại.
Cô ấy còn hẹn với Bạch Khương người sẽ tham gia phó bản nhập vai lần sau.
"Đây là thư của cô ấy, tên là Đoạn Đái Dung, đã tham gia phó bản nhập vai một lần rồi."
Bạch Khương nhận thư, rồi nói ve sự thay đổi mới của phó bản lần này: "Dấu vết mà chúng ta để lại trên người sau khi vào phó bản đã bị thương tích mới che lấp."
"Cái gì?!" Kim Dẫn Phương kinh ngạc.
Đúng là nhà dột còn gặp trời mưa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận