Mang Theo Siêu Thị Lớn Đào Vong

Chương 907: Khu Phố Tiến Tài

Chương 907: Khu Phố Tiến TàiChương 907: Khu Phố Tiến Tài
Tòa 5, căn hộ 308 Vương Gia Khánh: Ai đó đêm khuya gõ cửa nhà tôi thế này, tôi vừa chơi game xong định đi ngủ thì bị dọa tỉnh, anh em đừng trêu tôi, làm streamer game cũng vất vả lắm, nếu tôi không ngủ được sẽ chết mất!
Sau khi xem lại danh sách trò chuyện, Bạch Khương hiểu ra, có vẻ như mỗi tòa nhà đều xảy ra sự kiện bất thường, có lẽ cô có thể đoán trước, trong danh sách ma có 5 con ma? Mỗi tòa một con?
Nhìn vào ID "Tòa 2 căn hộ 209 Đồng Lạc", Bạch Khương nhấn thêm bạn, nhưng có vẻ người kia đã ngủ, không thấy chấp nhận.
Cô tìm kiếm ID của ba thành viên khác trong nhóm và gửi lời mời kết bạn, nhưng tiếc là không ai chấp nhận.
Ít nhất đã biết họ ở tòa nhà nào, phòng nào, Bạch Khương quyết định sáng sớm sẽ đến gõ cửa để liên lạc với các thành viên khác.
Sáng sớm hơn sáu giờ, Bạch Khương đã dậy, sau khi lấy đồ ăn từ siêu thị và ăn xong, cô ra ngoài. Trước khi đi, cô đã nhắn tin xin nghỉ ốm tạm thời ba ngày từ công ty.
Vừa mở cửa, một luồng gió lạnh thổi qua, lẫn theo mùi máu tanh. Bạch Khương đứng yên không di chuyển, cơ bắp cô căng chặt.
Mùi này quá quen thuộc, là khí tức của ma quỷ!
Bạch Khương cẩn thận phân biệt, từ từ đi đến phòng 406, nơi có âm khí nặng nhất, cô vươn tay chạm vào cánh cửa và cảm nhận được hơi lạnh còn sót lại.
Cô không biết Cổ Tú Hoa là người chơi hay NPC, cúi đầu rồi lại ngẩng lên, Bạch Khương gõ cửa ba cái, sau đó lùi lại hai bước chờ đợi chủ nhà trả lời.
"Ai đấy?" Trong nhà nhanh chóng có tiếng đáp lại.
"Là tôi, Bạch Khương."
Cổ Tú Hoa mở cửa, lộ ra khuôn mặt tiều tụy, mắt đầy tia máu, môi nứt nẻ, có thể thấy ngay là do không ngủ ngon và áp lực tinh thần lớn từ đêm qua.
Bạch Khương yên lặng nhìn quanh một vòng, sau đó ân cần hỏi: "Sao trông cô không được khỏe lắm, đêm qua lại không ngủ được à?"
Ngay sau khi tiếng nói vừa dứt, cô lập tức thấy vẻ mặt của Cổ Tú Hoa trở nên khó coi hơn, trong ánh mắt dường như còn chứa đựng nỗi sợ hãi.
"Tối qua cô có nghe thấy tiếng bước chân không?" Cổ Tú Hoa hỏi nhỏ.
"Có, nhưng cũng chỉ vang lên một lúc rồi thôi."
Cổ Tú Hoa cười gượng: "Vậy à, vậy thì tôi không đề cử cho cô cái nút tai đó nữa, lần sau có cái nào tốt tôi sẽ nhắn cho cô."
Thấy Cổ Tú Hoa không muốn nói thêm, Bạch Khương vẫn hỏi thêm một câu: "Có chuyện gì xảy ra à? Cô có thể kể cho tôi nghe, dù sao chúng ta cũng quen biết nhau nhiều năm rồi."
"... Thực ra, tối qua tôi gặp phải chuyện rất kỳ lạ." Cuối cùng Cổ Tú Hoa không nhịn được, đã tâm sự với Bạch Khương.
Bạch Khương vào phòng 406 nhìn quanh một vòng, không phát hiện điều gì bất thường.
Cổ Tú Hoa ngáp một cái: "Tôi cả đêm không ngủ được, ngồi trong phòng khách bật đèn xem tỉ vi cả đêm. Có lẽ do những ngày này tôi nghỉ ngơi không tốt nên đã xuất hiện ảo giác, tôi định lát nữa sẽ đi gặp bác sĩ."
Và cũng sẽ gặp một đại sư mà bạn bè giới thiệu.
Sau khi đóng cửa, Cổ Tú Hoa đánh răng, rửa mặt, chăm sóc da, ngâm nga một bài hát vui vẻ.
Trước khi ra khỏi nhà, cô ấy mở tủ giày, quét qua các đôi giày gót cao gót thấp, giày thể thao, V. V.
Và từ trong góc tối của tủ giày lấy ra một đôi giày cao gót màu đỏ tám centimet.
Cô ấy nhẹ nhàng lau bụi không tồn tại trên đó, vui vẻ mang vào chân.
Quay một vòng tại chỗ, tiếng gót giày phát ra lộc cộc giòn vang trên sàn nhà, khiến Cổ Tú Hoa cảm thấy rất vui vẻ.
Cô ấy mở cửa, mang theo túi xách và ra khỏi nhà.
Sau khi rời khỏi nhà Cổ Tú Hoa, Bạch Khương đến tòa nhà số 5 bên cạnh, leo lên tâng năm và gõ cửa phòng 304.
Thời gian còn sớm, Cốc Hinh vẫn ở nhà, cô ấy nhanh chóng ra mở cửa cho Bạch Khương.
Thấy cô ấy một tay ôm bụng, nhìn mình bằng ánh mắt nghi ngờ và xa lạ, Bạch Khương nhẹ nhàng nói: "Tôi biết bí mật trên bụng chị, có thể cho tôi vào nói chuyện chỉ tiết hơn không? À, cho tôi tự giới thiệu, tôi tên là Bạch Khương."
"Bạch, Bạch Khương? Cô là Bạch Khương?" Cốc Hinh kinh ngạc mở to mắt.
Không trách Cốc Hinh, tối hôm qua bụng cô ấy đột nhiên có nhiều vết thương, nhìn kỹ lại toàn là chữ!
Không chỉ có tên cô ấy, mà còn có hai tên lạ.
Cô ấy trằn trọc cả đêm không ngủ được, sáng sớm dậy xin nghỉ phép định lên núi đến chùa cầu nguyện, không ngờ một trong những người có tên đó lại tìm đến cửa.
Cốc Hinh vừa phòng bị vừa tò mò, trong lòng còn có một cảm xúc kỳ lạ không thể nói rõ.
"Chúng ta vào trong nói chuyện chỉ tiết hơn."
Bạch Khương tất nhiên biết chữ viết trên bụng Cốc Hinh là gì, cũng rõ chữ để lại trên bụng các đồng đội khác, mọi người đều cho rằng như vậy sẽ giúp Bạch Khương dễ dàng tiếp xúc với họ khi mất trí nhớ.
Như vậy, Bạch Khương lần lượt tìm đến Cốc Hinh ở tòa nhà số 5, Đồng Lạc ở tòa nhà số 2, và Yến Tư Nhạn ở tòa nhà số 1, thành công gửi thư đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận