Mang Theo Siêu Thị Lớn Đào Vong

Chương 1229 - Giao Hàng Hạnh Phúc



Chương 1229 - Giao Hàng Hạnh Phúc



Nhưng dường như con ma dẫn cô đến đây lại "tâm ý tương thông" với cô, những bông hoa trắng nhỏ trên đồi đất… Bạch Khương trực giác cảm thấy đây là một nấm mồ nhỏ… nhẹ nhàng đung đưa, những vệt máu đỏ dường như càng đậm hơn, trong thời gian ngắn cánh hoa càng thêm héo úa.Đồng tử của cô phản chiếu hình dáng của những bông hoa trắng nhỏ, đồng thời trong đầu cô nghe thấy một giọng nói.Giọng nói đó truyền đạt một thông điệp cho cô:- Đi- Đi, mang tôi đi- Đi, tôi muốn đi, mang tôi đi- Bình tro cốt!Bạch Khương nhanh chóng chớp mắt, những bông hoa nhỏ biến mất trong đáy mắt, cô ngồi xuống giả vờ muốn đào cụm hoa này lên, cảm giác vui mừng dâng trào trong lòng, đó là cảm xúc của chủ nhân giọng nói kia.Cô dừng tay lại và nói trong lòng: “Tôi sẽ mang cô đi, cô có thể giúp tôi cái gì?”Giọng nói đó lập tức như băng cassette bị mắc kẹt trong radio, đầu Bạch Khương ong ong một mảng, cô cảm nhận được sự giận dữ và oán hận từ phía đối phương, nhưng cô không quan tâm.Cô không biết “Bạch Khương”, dựa vào đâu mà giúp đối phương làm việc không công? Chính cô cũng đang bị mắc kẹt trong ngục tù, không thể tự lo liệu được.Trừ khi đối phương có thể giúp cô, nếu không cô không có lòng tốt để giúp đỡ vô điều kiện.Cô đứng dậy, rời xa nấm mộ nhỏ, bắt đầu thử thoát khỏi giấc mơ.Dưới chân bắt đầu trống rỗng, Bạch Khương sắp tỉnh dậy.Thấy quyết tâm của Bạch Khương, đối phương cuối cùng cũng hoảng hốt, vội vàng ngăn cô lại.- Dưới giường, dưới giường! Dưới đó! Lấy đi, đi lấy đi!*Bạch Khương tỉnh dậy từ trên giường, nghe thấy tiếng chuông báo thức đang reo.Cả căn nhà chỉ có phòng khách là có một cửa sổ nhỏ, trong phòng ngủ sau khi tắt đèn chỉ còn một màu đen kịt, cô mò mẫm tìm chuông báo thức bên cạnh gối rồi nhấn nút nhỏ phía sau, chuông báo thức lập tức sáng lên một đốm sáng nhỏ như hạt đậu xanh, vừa đủ để chiếu sáng mặt đồng hồ cho cô nhìn rõ thời gian.Ba giờ hơn?Cô không nghĩ đó là ba giờ sáng.Cô bật đèn đầu giường lên, nhìn về phía bên cạnh mình, bên cạnh có một cái bình tro cốt. Mở nắp ra xem, bên trong là một cụm hoa nhỏ, hoa này đã héo rũ hoàn toàn, rễ cây còn dính bùn đất.Thật sự đã mang được hoa này từ giấc mơ ra ngoài, cô mơ hồ đoán rằng đó không phải là giấc mơ, mà là thế giới thực trong lần phó bản này.Về phần dòng thời gian là khi ứng dụng Hạnh Phúc mới bắt đầu quảng bá, hoặc chính là dòng thời gian hiện tại… ứng dụng Hạnh Phúc vẫn đang tiếp tục thu thập người dùng mới, điều này cũng phù hợp với việc số lượng thành viên trong nhóm liên tục tăng… điều này Bạch Khương không thể biết được.Dựa theo phỏng đoán của cô, thế giới thật của phó bản chính là nơi mà giấc mơ vừa rồi diễn ra. Ở đó có những bóng ma lượn lờ, khắp nơi trong làn sương đen là những gò đất nhỏ, chắc chắn đó là một nghĩa địa.Còn khu dân cư hạnh phúc mà người chơi nhìn thấy, có lẽ chỉ là một lớp chiếu ảo. Người chơi sống trong lớp chiếu ảo này, và Bạch Khương đã mượn giấc mơ để tạm thời bước vào thế giới ma quái thật sự.Nhớ lại lúc đó, thật sự rất nguy hiểm. May mà chính mình lúc đó như "nhập hồn" vào “Bạch Khương”, được đối xử như đồng loại, nếu không hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.Bạch Khương trước tiên bỏ bình tro cốt vào một cái thùng nhỏ, rồi mang nó ra khỏi phòng ngủ. Cô đi ra phòng khách, thấy ánh nắng chiếu vào từ cửa sổ nhỏ, quả thật đã hơn ba giờ chiều rồi, cô đã ngủ một giấc đến giờ này.Nguyên nhân một phần là do đêm qua thức khuya quá mệt mỏi, phần còn lại là do giấc mơ kỳ lạ đó.Cô dường như đã bước vào một thế giới thuộc về chúng từ góc nhìn của "Bạch Khương".Ánh mắt vừa chuyển, Bạch Khương lập tức quay lại phòng ngủ.Phòng ngủ cũng chật hẹp, chỉ đủ để đặt một chiếc giường, một tủ quần áo và một tủ đầu giường nhỏ. Cô bật đèn, rồi trực tiếp lật đệm giường lên để lộ ra tấm ván giường bên dưới. Tấm ván giường đen và mốc, còn có những vết bẩn đen kỳ lạ.Cô nhíu mày, lật từng tấm ván giường ra. Đèn trong phòng ngủ rất mờ, cô phải dùng đèn pin để chiếu sáng.Khi vừa chiếu đèn, cô thấy có một chiếc hộp nhỏ gần đầu giường.Chiếc hộp rất nhỏ, trông giống như hộp đựng nhẫn.Giường trong phòng ngủ rất thấp, khoảng cách giữa tấm ván giường và sàn nhà không đến năm centimet, không thể quét dưới gầm giường khi quét nhà. Giường đặt sát hai bức tường, cuối giường lại liền kề với tủ quần áo, gần như bị kẹt chặt không có không gian di chuyển. Nếu không tháo tấm ván giường ra thì tuyệt đối không thể phát hiện sự tồn tại của chiếc hộp.Bạch Khương cảm thán, quả không hổ danh là thứ mà chủ nhà không nỡ cho cô, lại giấu kín đến như vậy. Không vội vàng chạm vào, Bạch Khương dùng cây gậy khều thử, thấy không có gì bất thường mới nhặt lên.



Bạn cần đăng nhập để bình luận