Mang Theo Siêu Thị Lớn Đào Vong

Chương 1085: Bữa Cơm Tất Niên

Chương 1085: Bữa Cơm Tất NiênChương 1085: Bữa Cơm Tất Niên
"Chú đã dạy ở Trung học Chân Lý vài năm rồi, chị thấy học cùng trường với chú cũng tốt mà."
Bạch Khương nhanh chóng tiếp thu thông tin từ lời nói của em họ và đưa ra phản hồi thích hợp.
Em họ trợn mắt: "Chị làm phản rồi! Rõ ràng là chị nói với em bố làm chủ nhiệm của chị nên chị đặc biệt thảm, ông ấy sẽ vụng trộm báo cáo việc xấu của chị với bác cảI"
Thất sách rồi.
Bạch Khương điều chỉnh lời nói, nghiêm túc nói: "Lúc đó chị còn chưa hiểu chuyện, giờ chị lớn rồi, đã hiểu được tâm ý của chú."
Em họ làm bộ muốn nôn, lăn lộn trên giường.
"Được rồi, đừng làm lộn xộn giường của chị, chị đi thay quần áo đây, em ra ngoài trước đi."
"Được rồi được rồi." Em họ gấp một góc nhỏ của trang sách, nhét tiểu thuyết lại vào giá sách, nhảy tung tăng ra ngoài.
Sau khi thay quần áo xong, Bạch Khương đi vào bếp giúp đỡ, được NPC bà nội cho một viên bánh cà rốt.
Bánh chiên giòn thơm, nhưng khi cắn vào, Bạch Khương lại ngửi thấy mùi hôi lẫn lộn trong hương thơm.
Cô không muốn ăn, định lén cho vào siêu thị, nhưng cô cảm nhận được ánh mắt từ khắp nơi đang nhìn cô, rõ ràng chỉ có bà nội nhìn côi
Không được, không thể giả vờ ăn.
Nhận thức được điều này, Bạch Khương mặt không đổi sắc mà nhai tiếp, những viên bánh giòn rụm và thơm mặn khi cắn vào, chất lỏng dạng hồ hôi hám và thối rữa cùng những hạt nhỏ nổ tung trong miệng, cảm giác buồn nôn dâng thẳng lên đến đỉnh đầu, dạ dày co thắt và dâng lên nước chua, cô muốn nôn.
Cố gắng kiềm chế cảm giác buồn nôn, Bạch Khương gật đầu trước ánh mắt mong đợi của bà: "Ngon, ngon hơn cả năm ngoái!"
"Ngon thì ăn nhiều lên, lát nữa còn có bánh hoa, cá chiên, cánh gà chiên và khoai tây chiên, đều là mấy thứ các cháu thích ăn."
Bà cười tươi, dùng đũa gắp thêm một cái đưa cho Bạch Khương: "Đi xem tivi đi!"
"Cảm ơn bà."
Bạch Khương nhận lấy bát, gọi các em họ: "Đi, đi xem tivi nào."
Cô đặt bát lên bàn trà, dùng tăm xiên một viên cầm lên tay, rồi gọi em họ đưa điều khiển: "Chị không muốn xem cái này, chị đổi kênh đây."
Em họ nhăn mặt: "Em chỉ muốn xem cái này thôi, chương trình chị xem không hay, em không muốn xem."
Bạch Khương hừ một tiếng: "Thôi được, hôm nay nhường em đó." Em họ lập tức tươi cười rạng rỡ.
Sự chú ý của Bạch Khương dồn vào người anh họ ngôi bên cạnh.
Anh họ này luôn cúi đầu không rời điện thoại, bên cạnh anh ta cũng có một đĩa bánh.
Vừa xem điện thoại, anh ta vừa không ngừng tay bốc một viên bỏ vào miệng, tỏ vẻ rất thích thú.
Bạch Khương cũng không tìm anh ta để nói chuyện, chỉ làm ra vẻ chán nản xem tivi một lúc, rồi cao giọng hỏi: "Bố! Điện thoại của bố cho con chơi chút được không?”
"Lại chơi điện thoại à...'
"Tết mà, cho con chơi chút đi..."
"Con tự lấy đi!" Bố nói.
Vừa lấy được điện thoại, việc đầu tiên Bạch Khương làm là kiểm tra nhóm cư dân.
Xem lại các tin nhắn đã bỏ lỡ, cô thấy có người nói bà lão nhà họ Thang cũng vào viện, nhưng sau đó không ai nhắc đến bi kịch của Thang Thừa Tông ở tâng 8 toà nhà 2 nữa.
Mọi người nói về việc chuẩn bị bữa cơm tất niên, không khí khá vui vẻ.
Bạch Khương không thể rời khỏi khu chung cư Hạnh Phúc, muốn biết tình hình của nhà họ Thang chỉ có thể thông qua hai nhóm này.
Theo dõi một lúc lâu, trong nhóm vẫn không có thông tin mới nhất về nhà họ Thang.
Bạch Khương quyết định chủ động xuất kích.
Cô nhớ rằng trong nhóm cư dân tòa 2 trước đây có một người từng phát ngôn, gia đình này có vẻ quan hệ tốt với nhà họ Thang, nickname trong nhóm là "ông chủ Ngô”.
Người này là một cư dân tâng 9 là một chủ doanh nghiệp, chính anh ta đã lên tiếng nói rằng mình đang ở ngoài làm việc, hỏi thăm về việc Thang Thừa Tông gặp nạn có thật hay không, anh ta sẽ lập tức trở về giúp đỡ.
Sau đó cũng là anh ta đã đăng "người thân của nhà họ Thang đều ở ngoài tỉnh, tôi đã đưa dì đến bệnh viện" trong nhóm, các thành viên trong nhóm dưới đó đã gửi cho anh ta mấy cái biểu tượng ngón tay cái”.
Bạch Khương đã kết bạn với tài khoản mạng xã hội của ông chủ Ngô.
Bên kia tạm thời chưa chấp nhận, Bạch Khương đặt ngược điện thoại xuống đùi.
Mùi thơm từ nhà bếp ngày càng đậm, đồ chiên cuối cùng cũng làm xong, được mang ra đặt trong phòng khách, em họ và anh họ không thể chờ đợi được nữa mà bốc lấy ăn.
Em họ cũng biết là Bạch Khương đã cứu mình, dù cậu ta có tranh TV với Bạch Khương, nhưng trong lòng lại càng yêu quý người chị này hơn, cậu ta tự tay làm một đĩa mang cho Bạch Khương: “Chị ơi, chị ăn đi."
Cảm ơn em họ đầu trọc, nhưng mấy món đồ chiên này thật sự không ngon, đến giờ Bạch Khương vẫn cảm thấy dạ dày đang sôi lên, mùi hôi tanh từ dạ dày trào lên, khiến cô thỉnh thoảng buồn nôn.
Thở dài trong lòng, trên mặt vẫn phải nở nụ cười: "Cảm ơn em họ, đợi ăn xong bữa cơm tất niên chị sẽ dẫn em đi mua pháo."
Bạn cần đăng nhập để bình luận