Mang Theo Siêu Thị Lớn Đào Vong

Chương 959: Đảo Hoang Biến Dị

Chương 959: Đảo Hoang Biến DịChương 959: Đảo Hoang Biến Dị
Cô không di chuyển, tiếp tục ẩn nấp trên cây.
Trên mặt nước không còn người sống sót, chỉ có làn sóng nước pha loãng màu hồng đang tỏa ra mùi tanh.
Ẩn nấp trong những cành lá dày đặc, Bạch Khương lắng nghe tứ phía, dần dần xung quanh trở nên yên tĩnh, không còn tiếng kêu cứu, không còn tiếng kêu gọi.
Chỉ còn lại tiếng xào xạc của lá cây, nhưng không khí không hề có một làn gió, cảm giác cực kỳ ngột ngạt.
Bạch Khương ngẩng đầu nhìn bầu trời, qua kẽ hở của lá cây, cô thấy bầu trời xanh thẳm có đám mây đen đang dần tụ lại, trên đường đi cô nghe thủy thủ tán gẫu vài câu, nói rằng phải đến nơi trước khi bão tới, nếu không sẽ không an toàn.
Họ cũng đã cập bến đúng giờ, nhưng bây giờ tàu đã hỏng và người đã chết, những người còn lại sẽ sống sót như thế nào dưới cơn bão sắp tới, dưới sự giết chóc của sinh vật nguy hiểm không rõ là giống loài gì, vẫn là một bài toán khó giải.
Bạch Khương có siêu thị, bất kể khi nào và ở đâu cũng không cần lo lắng về thức ăn, đây là món quà vô giá từ cha mẹ.
Đối với cô, việc nổ tàu, sinh vật biến dị tấn công tấn công NPC và người chơi mới là mối đe dọa lớn nhất.
Trên một cây lớn, thuyền trưởng tựa lưng vào thân cây, mồ hôi từ trán chảy xuống, nhỏ vào mắt gây cảm giác châm chích không ngừng.
Anh ta chỉ có thể nhanh chóng chớp mắt để nước mắt cuốn trôi cảm giác này, không dám nâng tay lên, sợ tạo ra bất kỳ động tĩnh nào thu hút sự tấn công.
Đến bây giờ anh ta vẫn không thể nhìn rõ hung thủ là ail
Chỉ biết rằng một người lại một người trong số những người làm việc trên thuyên mất tích, họ bị kéo vào trong tán cây lớn, mỗi lần anh ta chỉ có thể thấy đôi chân của họ biến mất nhanh chóng, huống chỉ là nhìn rõ hung thủ.
Anh ta trốn vào đây, tay nắm chặt lấy khẩu súng.
Rầm rầm!
Chếch phía sau có một cây phát ra tiếng động, cơ thể thuyền trưởng căng chặt, cẩn thận nhô đầu ra quan sát.
Anh ta thấy một đôi giày bảo hộ rơi trên mặt đất, đế giày hướng lên trên.
Âm thầm hít một hơi khí lạnh, lòng bàn tay thuyền trưởng đầy mồ hôi.
Ở không xa, trong nước có tiếng róc rách, nghe tiếng động như có thứ gì đó lên bờ.
Khí tức nguy hiểm kỳ quái lan tỏa trong không khí, những người sống sót đang ẩn nấp, trong lòng mỗi người có suy nghĩ riêng.
Bạch Khương quyết định rời đi.
Lúc trước cô không muốn hành động tùy tiện rước lấy nguy hiểm, bây giờ cô không thể không rời đi...
Cô cảm thấy khu vực này đã trở thành "khu vực săn mồi”, không đi thì không thoát được.
Dù rằng trong rừng sâu cũng chắc chắn cũng nguy hiểm trùng trùng, nhưng cô đã không còn cách nào khác.
Cô không lập tức rời đi, mà lấy ra một thứ từ siêu thị.
Đó là một thùng bùn ẩm, cô lấy từ một phó bản bình thường gọi là [Trăn Khổng Lồ Rừng Mưa], lúc đó cô dùng số bùn lầy này phủ lên người, che giấu mùi trên cơ thể, thực sự đã nhờ vậy mà tránh được sự dò xét của trăn khổng lồ.
Sau đó cô tìm cơ hội tích trữ mười thùng, sau này hiếm khi có cơ hội sử dụng.
Bạch Khương cũng không chắc số bùn này có hiệu quả tương tự trong phó bản này hay không, nhưng đã có những thứ này thì lấy ra thử xem, có hiệu quả thì tốt, không có hiệu quả cũng không thiệt.
Cô phủ lên mình từ trên xuống dưới một lớp, lại kiên nhẫn chờ đợi một lúc, đợi cho bùn trên người hơi khô một chút, không còn chảy xuống mỗi khi cử động, mới nhẹ nhàng nhảy từ trên cây xuống.
Mặt đất không bằng phẳng, giữa những cây cổ thụ, nhiều bụi rậm và cỏ dại cao ngang người đang mọc lấp ló.
May mắn thay, Bạch Khương biết mình sắp bắt đầu chế độ sinh tôn trên đảo hoang, đã che chắn khuôn mặt và làn da lộ ra ngoài, thêm vào đó là một lớp bùn dày, nhờ vậy mà những bụi cây rậm sắc nhọn không thể làm tổn thương cô bằng những vết cắt sắc bén.
Bạch Khương cúi người, tự nhủ mình như một con bọ, một con bướm, cố gắng ẩn giấu bản thân mình khi di chuyển qua rừng.
Có lẽ do cô chuẩn bị kỹ lưỡng, hoặc là cô thực sự cẩn thận, dù sao cô cũng đã may mắn thoát khỏi khu vực xảy ra sự cố mà không gặp nguy hiểm.
Nhưng cô cũng biết, điều đó không có nghĩa là mình đã an toàn, cô cần phải càng thêm cẩn thận.
Đi một mình trong khu rừng gần như nguyên sơ rất nguy hiểm, Bạch Khương gặp một con rắn, con rắn màu xanh mơn mởn, trông rất to lớn, nếu không phải cô tinh mắt thì đã không thấy được.
Nó quấn quanh cây, lưỡi rắn lè ra dò xét như đang tìm mồi.
Bạch Khương đứng yên không di chuyển cho đến khi con rắn bò xa.
Con rắn chỉ là một trong những nguy hiểm cô gặp phải, rừng rậm ẩn chứa không biết bao nhiêu loài rắn và côn trùng, mỗi bước đi đều có thể gặp phải, từ những con nhện đủ màu sắc cỡ bàn tay, đến những con rết dài với hàng chục đôi chân dày như cánh tay...
Bạn cần đăng nhập để bình luận