Mang Theo Siêu Thị Lớn Đào Vong

Chương 1080: Bữa Cơm Tất Niên

Chương 1080: Bữa Cơm Tất NiênChương 1080: Bữa Cơm Tất Niên
Nhìn quần áo của cậu bé nằm đó, Bạch Khương có chút ấn tượng.
Cậu bé này cao to, mặc áo lông vũ màu đỏ rực, mua một đống pháo. Em họ chọn nhiều đến đâu, so với cậu ta vẫn là ít.
Xung quanh cậu ta có không ít trẻ con muốn được chia pháo để cùng chơi, nhưng cậu bé không muốn, nói chúng là lũ nghèo kiết xác, mấy đứa trẻ còn cãi nhau vài câu.
Sao lại bị thương nặng như vậy, thế mà chết rồi à?
Đúng vậy, sao lại chết chứ?
Một chiếc taxi đã phanh gấp khi thấy cậu bé bay ra ngoài, suýt nữa thì đụng phải cậu bé gây ra tổn thương lần hai.
Tài xế lo lắng vội xuống xe kiểm tra, thấy cậu bé nằm sấp trên mặt đất không động đậy, vội lấy điện thoại gọi báo cảnh sát và gọi xe cứu thương.
Anh ta còn cẩn thận quỳ xuống và lay nhẹ tay cậu bé, kéo chiếc khăn quàng cổ che trên mặt cậu bé ra.
Khi khăn vừa được kéo ra, hiện rõ một vết thương to hơn cả cái bát lớn trên trán cậu bé.
Vất thương rất lớn, phần xương trên lông mày bị cắt một mảng lớn. Khi cơ thể vừa được lật lại, não và các tổ chức trong não tràn ra ngoài, làm tài xế taxi hít một hơi lạnh, run rẩy đưa tay ra kiểm tra hơi thở.
Không cảm thấy gì cả, chết rồi!
Tài xế taxi lùi lại vài bước: "Chết rồi! Tôi không đụng vào cậu ta, may mà tôi không..."
"Để chị qua xem." Bạch Khương nói với em họ.
Nhìn thấy vết thương trên trán cậu bé, phản ứng đầu tiên của Bạch Khương là vết thương này do nắp cống đập vào.
Ngay khoảnh khắc nghe thấy tiếng nổ, cô mơ hồ thấy một mảnh đen lớn bay về phía mình, có lẽ đó là nắp cống.
Cô kéo em họ nằm xuống kịp thời nên không bị sao, còn cậu bé này có lẽ bị nắp cống đập trúng.
Bên cạnh vang lên tiếng gọi, Bạch Khương thấy Triệu Dụ Cẩm đang ngôi dưới đất xoa đầu, trông có vẻ bị thương không nhẹ, nhưng may là vẫn còn sống.
"Trời ơi! Linh Linh! Kim Hồng!"
Nghe thấy tiếng gọi, Bạch Khương thu lại vẻ suy tư, nhanh chóng quay lại bên em họ.
Cô kéo em họ vào lòng, điều chỉnh biểu cảm, đôi mắt hơi khép lại để lộ vẻ hoảng loạn, khóe miệng xụ xuống thể hiện sự buồn bã.
Cô ôm lấy "em họ" vẫn còn ngơ ngác, tỏ ra vui mừng khi nghe thấy tiếng gọi quay đầu lại...
"Mẹt" Mẹ cô đau lòng rơi nước mắt, vội chạy lên phía trước, quỳ một chân, ôm chầm lấy Bạch Khương.
"Linh Linh, con không sao là tốt rồi, làm mẹ sợ chết khiếp!"
"Con sợ lắm, mẹ ơi." Bạch Khương nghẹn ngào nói, đầu vùi trong vòng tay của mẹ.
Nước mắt của mẹ rơi xuống cổ cô, lạnh buốt. Bạch Khương khóc, tai áp vào ngực mẹ, đôi mắt đẫm lệ nhưng rõ ràng.
Ngực của mẹ, không có tiếng tim đập.
Các thành viên khác trong gia đình cũng đã đến, em họ của cô cũng được cha mẹ ôm an ủi.
"Bọn mẹ nghe thấy tiếng nổ thì giật mình, rồi trong nhóm cư dân có người nói có đứa trẻ chơi pháo làm nổ nắp cống, làm mẹ sợ chết khiếp!"
"May mà các con không sao, đi thôi, chúng ta về nhà."
Gia đình tụ tập Bạch Khương và em họ cùng nhau trở vê khu dân cư. Trong khu có không ít người đến hỏi thăm, lo lắng tìm con cái đang chơi ngoài.
Có người tìm thấy con, vội kéo lại: "Đã nói là không được chơi pháo mài Bảo thế nào cũng không nghe, xem giờ xảy ra chuyện rồi!"
Đứa trẻ lập tức phản bác: "Con có ném vào nắp cống đâu!"
Có người lớn tiếng gọi tên con, không thấy trả lời thì lo lắng, vội vàng chạy đến nơi xảy ra vụ nổ để tìm.
Và đến nhà, mẹ giúp Bạch Khương bôi thuốc. Lòng bàn tay Bạch Khương bị trây da khi ngã, chảy một ít máu.
Tay mẹ cũng lạnh, Bạch Khương im lặng nhìn mẹ cẩn thận và dịu dàng bôi thuốc cho mình, trong đầu liên tục phân tích tình hình phó bản này.
Cô mơ hồ có một số manh mối, nhưng vẫn cần thêm thông tin để củng cố.
"Còn đau không?" Mẹ ngước lên hỏi cô.
"Không đau nữa, mẹ ạ. Con không sao, mẹ đừng sợ."
"Con à... mẹ không sợ đâu... Con trưởng thành, hiểu chuyện thật rồi, bình thường con không hay dẫn em trai ra ngoài chơi, cũng không thích chia sẻ sách với em gái...' Mẹ xoa đầu Bạch Khương.
"Tết đến rồi, qua giao thừa là sang năm mới, con lại lớn thêm một tuổi, đã là người lớn rồi."
Mẹ nói bà rất hài lòng, rằng cô là chị nhưng khi gặp nguy hiểm vẫn không quên bảo vệ em trai.
Bạch Khương có chút ngượng ngùng: "Con vốn đã lớn rồi, chỉ là mọi người vẫn xem con như trẻ con. Con không sao đâu! Con đi xem Kim Hồng thế nào, hình như thằng bé bị sợ hãi quá độ, sắc mặt rất kém, cũng không nói chuyện."
Ra khỏi phòng, Bạch Khương thấy em họ bị người lớn bao quanh ngồi trên ghế sofa, những vết thương ngoài da đã được xử lý, nhưng toàn thân vẫn cứng đờ.
Thím gần như ôm chặt cậu nhóc trong lòng, mắt ngấn lệ. Bà nội nói: "Bị dọa rồi! Để bà lấy tờ bùa từ nhà chị dâu ba đốt cho cháu uống nhé." Chú nhỏ là giáo viên, không tin vào mấy chuyện này: "Mẹ, không được uống bậy đâu, Kim Hồng chỉ bị kinh sợ thôi, để thằng bé nghỉ ngơi một chút là được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận