Mang Theo Siêu Thị Lớn Đào Vong

Chương 1309 - Kết nghĩa



Chương 1309 - Kết nghĩa



Toàn thân cô run lên, như thể bị dội vào nước đá, đầu óc lập tức trở nên tỉnh táo.Dù vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô cảm thấy có một sự phản kháng mạnh mẽ đối với chuyến đi này, và biết rằng mình không nên đi!"Chị hơi đau bụng, cho chị vào trung tâm thương mại kia đi vệ sinh một chút." Bạch Khương buột miệng nói. Vừa dứt lời, chính cô cũng giật mình, từ khi nào mà mình lại nói dối giỏi như vậy?"Không thể chịu đựng được một chút sao?" Bạch Linh tỏ vẻ không còn kiên nhẫn."Không chịu nổi, nhanh lên nhanh lên, chị sắp không chịu nổi rồi." Bạch Khương cúi người ôm bụng.Bạch Linh tin là thật, cũng lo rằng Bạch Khương sẽ không nhịn nổi trong xe của mình, như vậy thì xe còn dùng nổi được nữa không? Thật bẩn thỉu và kinh khủng!Cô ta vội vàng bảo tài xế tấp xe vào lề, vừa dừng xe Bạch Khương đã lập tức lao xuống, chạy nhanh vào trung tâm thương mại.Bạch Linh đi giày cao gót cũng nhanh chóng cầm túi đuổi theo.Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, tim Bạch Khương đập nhanh hơn, đồng thời càng chắc chắn rằng mình không nên đi đến đó.Em gái cô quá kỳ lạ!Sau khi vào trung tâm thương mại, cô nhanh chóng tìm lối thoát hiểm mà không cần ai chỉ dẫn, lập tức chui vào cầu thang thoát hiểm.Bạch Linh đi giày cao gót nhưng tốc độ rất nhanh, nhưng những ngày này cô ta luôn ở trong trạng thái uể oải, thiếu ngủ khiến tinh thần suy yếu và lơ mơ.Chỉ một thoáng phân tâm, bóng dáng chị gái đã biến mất. Cô ta không khỏi lo lắng nhìn quanh trái phải, trước sau. Người đâu mất rồi?Cô ta định thần lại, tìm kiếm ký hiệu nhà vệ sinh, sau khi xác định được phương hướng, lập tức chạy thẳng đến đó."Chị à? Chị à?" Bạch Linh gọi mấy lần nhưng không ai trả lời, cô ta lo lắng đến mức kéo từng cánh cửa ra tìm kiếm.Những cánh cửa bị đóng cũng bị cô ta gõ mạnh, có người trả lời nhẹ nhàng "Có người," có người lại cáu gắt mắng "Đèn báo sáng lên là có người, cô mù à mà còn gõ?"Mặt Bạch Linh tái nhợt, cuối cùng cô ta cũng hiểu ra chị cả đã bỏ trốn! Sao chị ta dám chứ, sao, sao tự nhiên lại thông minh lên như vậy!Cô ta vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho tài xế: "Chị tôi mất tích rồi, anh đi đàm phán với trung tâm thương mại để lấy camera giám sát! Nhanh lên!... Không, thôi đi, chúng ta đi tìm Thông Thông, chị ấy chắc chắn sẽ đi đón Lưu Thông!"Nhưng sau đó cô ta lại đờ người ra, cô ta mơ hồ nhớ rằng chị cả đã từng nói Thông Thông đang đi học, nhưng học ở đâu nhỉ? Biết thế mình hỏi kỹ hơn chút.Khi cô ta quay về khu dân cư, hỏi thăm được trường của Lưu Thông rồi đến đó thì Lưu Thông đã được đón đi mất rồi.Sau khi rời khỏi trung tâm thương mại, Bạch Khương bắt xe đi thẳng đến trường của con trai.Cô đón con xong không dám quay lại khu dân cư, lại quay về căn nhà thuê trước đây.Căn nhà thuê còn hai ngày nữa mới hết hạn, từ khi tìm được việc làm bảo mẫu, cô không còn ở đó nữa, chủ nhà lại không cho hoàn lại tiền thuê. May mà điều kiện nhà thuê rất tệ, giá thuê lúc đó cũng không đắt, nên Bạch Khương không cảm thấy quá tiếc.Lưu Thông rất bối rối: "Mẹ ơi, sao mình lại quay về đây, chỗ này tối và hôi lắm, con không thích.""…Con cứ làm bài tập trước đi." Bạch Khương đặt con xuống và an ủi.Cô cũng rất hoang mang, ngồi xuống thì phát hiện tay chân mình đều đang run rẩy, cô vẫn chưa kịp phản ứng lại mình đã làm gì. Chỉ đến khi đưa con đến căn nhà thuê, cô mới mơ hồ tự hỏi: Tại sao mình lại đưa con đi? Chẳng lẽ sợ em gái bắt cóc con để uy hiếp mình sao?Không, em gái không thể làm chuyện như vậy.Bạch Khương vẫn quyết định làm như vậy, như thể cơ thể bị một người khác chi phối, trong suốt quá trình đó cô không hề có một chút phản kháng nào, mọi thứ diễn ra vô cùng tự nhiên.Ngay cả khi nghĩ lại, cô cũng không cảm thấy sợ hãi…bản thân mình sẽ không bị tổn thương…chẳng lẽ cô đã bị tâm thần phân liệt?Từ "tâm thần phân liệt" là do cô nghe bác sĩ nói. Bà cụ phải kiểm tra sức khỏe định kỳ tại bệnh viện, tuần trước khi cô đẩy xe lăn đưa bà ấy đi khám, trong lúc chờ đợi, cô chợt nghĩ đến việc đến khoa tâm thần bên cạnh.Cô đã lấy số và trò chuyện ngắn với bác sĩ, khi cô nói rằng cảm thấy trong lòng có một giọng nói khác, bác sĩ khuyên cô nên làm một số kiểm tra để loại trừ khả năng bị tâm thần phân liệt.Lúc đó, việc kiểm tra của bà cụ đã tiến hành sắp xong, nên Bạch Khương phải rời đi…mà chi phí kiểm tra cũng không phải là nhỏ, cô cảm thấy cuộc sống của mình không thực sự bị ảnh hưởng nhiều, nên không muốn tốn thêm tiền.Nhưng trạng thái như bị ma ám vừa rồi đã khiến Bạch Khương phải nghiêm túc xem xét lại.



Bạn cần đăng nhập để bình luận