Mang Theo Siêu Thị Lớn Đào Vong

Chương 1182: Cuộc chiến giành rương bảo vật

Chương 1182: Cuộc chiến giành rương bảo vậtChương 1182: Cuộc chiến giành rương bảo vật
Chương 1182: Cuộc chiến giành rương bảo vật
Cuối cùng cô đã hiểu rõ cốt truyện chính của phó bản này: mở rương để tìm mảnh vé, kèm theo việc tiêu diệt quái vật, trong đó việc tìm mảnh vé là quan trọng nhất. Quái vật không rơi xuống, nên không cần dành quá nhiều công sức để giết quái vật, nếu tránh được thì nên tránh.
Cô cất mảnh vé vào siêu thị, tiến độ thu thập hiện là 1/200.
Bạch Khương nhanh chóng bước vài bước, mở một chiếc rương màu trắng. Bên trong là một chai nước khoáng 500m, hai túi bánh mì trắng và một quả táo. Cô cất hết đồ vào siêu thị và đóng nắp rương lại.
Cô tiếp tục chạy đến mục tiêu tiếp theo.
Các rương rơi xuống rất nhiều, ngoài những rương rơi đầu tiên, vẫn còn nhiều rương tiếp tục rơi xuống từ trên không. Xung quanh đầy tiếng ồn ào, ban đâu Bạch Khương còn đề phòng quái vật tấn công, nhưng không thấy quái vật xuất hiện.
Có vẻ khi mở rương là lúc không có quái vật tấn công!
Bạch Khương tiếp tục mở hai rương trắng và hai rương xanh lá. Đồ ăn không có gì đặc sắc, nhưng trong hai rương xanh lá cô nhận được hai cuộn băng và ba chai thuốc xịt.
Không có thẻ cửa, không có mảnh vé, có vẻ những thứ này chỉ xuất hiện trong rương xanh lam, hoặc rương đỏ cũng có thể có.
Vì đã xác định được hướng đi, Bạch Khương tập trung tìm rương màu xanh lam, cô quyết định sử dụng siêu thị để hỗ trợ.
Gương mặt cô đã được ngụy trang đơn giản... trực tiếp dùng kem nền màu tối để bôi đen cả khuôn mặt, và tô son môi với viền quá khổ.
Rương bảo vật tiếp theo cô sẽ không mở tại chỗ mà sẽ dùng siêu thị mang đi, như vậy sẽ tăng tỷ lệ thành công khi cướp đoạt.
Rương bảo vật màu xanh lam thứ hai được Bạch Khương trực tiếp cất vào siêu thị. Gần như cùng lúc với cô, một người khác cũng vừa chạm vào rương bảo vật, anh ta trợn mắt nhìn: "Cô..."?
Không nhìn đối phương, Bạch Khương trực tiếp chui vào đám đông và chạy đi!
Không mở rương bảo vật mà trực tiếp cất đi, tốc độ quả nhiên nhanh hơn rất nhiều, chỉ cần không quá năm người tranh giành cùng một rương bảo vật, Bạch Khương có thể lấy đồ dưới mắt họ rồi thoát thân an toàn.
Cách làm này của cô nhanh chóng gây phẫn nộ. Bạch Khương không đối đầu với họ, tránh thì tránh, cô như con thỏ chui lủi khắp nơi, chạm vào rương là cất đi, khiến những người sống sót tức giận đến phát điên, có vài người còn đe dọa sẽ xử lý cô.
"Bắt lấy cô ta! Chắc chắn cô ta đã mở được không gian mang theo bên mình!" Đây là NPC.
"Em gái! Nếu em có đạo cụ lưu trữ, chúng ta có thể hợp tác!" Đây là người chơi.
Bạch Khương hoàn toàn không để ý, chạy từ đầu này sang đầu kia, nhảy cửa sổ vào nhà và thoát ra bên kia đường trong tiếng chửi rủa.
Cô không đếm được mình đã lấy bao nhiêu rương, chỉ biết tận dụng thời gian để nâng cao hiệu suất và cố gắng lấy được nhiều nhất có thể. Không xa có người đang hét lớn: "Quái vật xuống rồi!"
Không lập tức ngẩng đầu lên nhìn, Bạch Khương lao vào góc ôm lấy một rương màu xanh lam.
"Này!!!" Người đàn ông đến gần rương trước cô phân tâm nhìn lên trời một chút, khi cúi đầu xuống thì rương đã biến mất, anh ta nhìn thấy bóng lưng Bạch Khương biến mất ở góc cua, theo trực giác biết chắc đồ đã bị cô lấy mất.
Sau khi mở rương, rương trống sẽ biến mất sau mười giây, mà anh ta chỉ vừa nhìn chỗ khác có hai giây, chắc chắn là rương bảo vật đã bị cô ta trực tiếp ôm đi rồi!
Người đàn ông tức giận, nhanh chóng đuổi theo. Ôm một cái thùng lớn như vậy chắc chắn không chạy nhanh được, nếu có thể đuổi kịp thì vẫn còn cơ hội.
Kết quả khi lao qua góc quẹo, tâm mắt người đàn ông đã hụt mất bóng dáng của Bạch Khương.
Hắn chỉ mơ hồ nhớ đó là bóng lưng của một người phụ nữ, mặc bộ đồ thể thao màu xám trắng rất bình thường, thậm chí không nhìn rõ mặt, biết tìm ở đâu đây?
Ngẩng đầu nhìn lên, đợt quái vật thứ ba đang theo sát rương bảo vật mà rơi xuống, thời gian sắp hết!
Cắn răng, người đàn ông từ bỏ việc truy đuổi không có manh mối, quyết định trong những giây cuối cùng mở thêm một rương bảo vật.
Rương bảo vật rơi xuống đã bị mở gần hết, còn lại những rương bảo vật bị các nhóm người tranh giành đến chết đi sống lại. Bạch Khương không muốn dính vào vũng nước đục này, cô đã thu hoạch đủ nhiều rồi.
Nhanh chóng lao lên một tòa nhà, chạy một mạch lên tâng năm, Bạch Khương gõ cửa hai căn hộ, không có ai trả lời, cô lập tức chọn ngẫu nhiên một căn bắt đầu cạy khóa.
Căn đầu tiên không mở được, lỗ khóa bị chặn cứng, không còn cách nào khác đành phải cạy căn thứ hai.
Vừa cạy xong, cô đối mặt với chủ nhà đứng xa ở lối vào.
Mắt nháy một cái, Bạch Khương đóng cửa và khóa lại.
Không thể đảm bảo kết quả cạy cửa tiếp theo sẽ hoàn toàn hợp ý, cô cần nhanh chóng có một môi trường riêng tư để mở rương bảo vật.
Chủ nhà nhìn Bạch Khương đầy cảnh giác, Bạch Khương đứng tại chỗ chào hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận