Mang Theo Siêu Thị Lớn Đào Vong

Chương 1147: Hoa Đào Nở Rộ

Chương 1147: Hoa Đào Nở RộChương 1147: Hoa Đào Nở Rộ
Chương 1147: Hoa Đào NO Rộ
Cửa sổ hé mở để thông gió, không biết từ lúc nào gió bên ngoài đã mạnh lên, rèm cửa lay động dữ dội.
Ngoài cửa sổ, một đám ánh sáng đỏ lắc lư từ xa tới gần, tiếng kèn, trống càng ngày càng rõ ràng. Chung Kính Dương chậm rãi đứng dậy, thần thái thận trọng.
Trên giường, Bạch Khương và Cốc Hinh cũng tỉnh dậy ngay lập tức, cả hai nhìn chằm chằm vào cửa sổ theo bản năng.
Ánh sáng đỏ mang theo không khí náo nhiệt tới trước cửa sổ, nhìn kỹ thì thấy đó là một đám rước dâu, những người giấy đang thổi kèn trống, chiếc kiệu giấy đỏ thô sơ nhưng tinh xảo.
"Đây, đây là... Cốc Hinh trợn mắt há hốc mồm trước cảnh tượng kỳ quái này.
Khi mọi người nghĩ rằng đây là do Chúc Trọng Thủy dẫn đến, thì người giấy có điểm nốt ruồi của bà mối đột nhiên mở miệng, giọng nói nhọn và sắc: "Cô dâu nhỏ nhà họ Bạch, chúng tôi đến đón cô đi bái đường đây!"
Cô dâu nhà họ Bạch?!
Như một tiếng sấm đánh vào đầu, Bạch Khương ban đầu kinh ngạc sau đó bình tĩnh lại, lên tiếng đáp: "Ở đây không có cô dâu mà các người tìm."
Đôi mắt đỏ của bà mối giấy nhìn chằm chằm vào Bạch Khương, dù chỉ là hai nét đỏ thô kệch, nhưng Bạch Khương vẫn thấy rõ sự hung ác.
"Á! Cô dâu không phải chính là cô sao, cô dâu mau đi với tôi đi, kiệu đỏ đã chuẩn bị xong rồi!"
Bạch Khương đã hiểu ra, chắc chắn là Vương Đại Cường đã chết, sau bữa tối, cô còn liên lạc với bạn cũ trong buồng điện thoại, lúc đó Vương Đại Cường vẫn còn sống...
Nếu Vương Đại Cường chết trong đêm và nhà họ Vương không công bố rộng rãi, bạn bè của họ cũng không thể biết tình hình mới nhất.
Về phần quỷ đào hoa bên phía Thẩm Tịnh Tú, cô có cảnh giác nhưng không để tâm nhiều lắm, vì miễn là cô không bị bắt đi thì sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng tình huống bên Vương Đại Cường thì khác! Cô luôn biết rằng, dù mình không xuất hiện trước mặt cha con nhà họ Bạch đang truy đuổi vào tận thành phố, và cũng không quay lại làng, nhưng NPC cha mẹ vẫn có thể bằng cách "nói chuyện môi giới" mà gả cô đi.
Ngày sinh tháng đẻ, quần áo hoặc tóc còn sót lại trong nhà, cùng với sự đồng ý của cha mẹ, thì cuộc hôn nhân này không khó thực hiện.
Trong thế giới thực đề cao khoa học, nếu gặp tình huống này có lẽ cảm giác ngại ngùng sẽ nhiều hơn, nhưng trong phó bản linh dị, điều này thực sự có thể dẫn đến cái chết.
Vì vậy, cô chú ý sát sao đến tình trạng bệnh của Vương Đại Cường, ban đầu nghĩ rằng mình không xui xẻo đến mức ay có lẽ Vương Đại Cường chỉ là vật "đối chiếu”,;chất xúc tác" do phó bản thiết lập, đẩy cô vào vòng tay của người trong mộng và đi vào con đường chết.
Sau khi vượt qua nguy cơ đó, Bạch Khương bận rộn với khủng hoảng của đồng đội, thỉnh thoảng nghĩ đến Vương Đại Cường, hy vọng anh ta chưa chết, ít nhất là trước khi cô rời khỏi phó bản.
Nhưng bây giờ, đoàn rước dâu ma đến trước cửa sổ, có nghĩa là hy vọng của cô đã tan biến, cô thật sự không may mắn, ra khỏi hang sói lại rơi vào miệng hổ.
Vương Đại Cường đã qua đời tối nay, và NPC cha mẹ nhà họ Bạch không màng đến thể diện/thừa cơ" gả cô đi.
"Tôi không đồng ý, tôi không đi." Bạch Khương nói.
Bà mối lại cười khanh khách, tiếng cười làm người nghe rợn tóc gáy.
"Cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, cuộc hôn nhân này dù muốn hay không cô cũng phải chấp nhận! Linh sử rước dâu, người ngoài tránh ra!"
Lời vừa dứt, gió mạnh nổi lên, rèm cửa điên cuồng lay động.
Theo cơn gió lạnh này, quỷ sử xuyên qua cửa sổ, đoàn rước tiến thẳng vào phòng, trước mắt Bạch Khương chợt lóe lên và cô đã ngồi trong kiệu.
Cô vội đứng dậy, chân như giãm vào khoảng không không có cảm giác, cô nghiến răng vung dao...
Thanh đao rơi vào kiệu, chiếc kiệu bằng giấy không hề hấn gì.
Cô không từ bỏ, tiếp tục lấy xăng ra đốt.
Xăng chảy dọc theo khoang xe, dù ngọn lửa có tiếp cận đến đâu cũng không cháy được.
Phương pháp vật lý không có tác dụng, Bạch Khương đành dừng lại trước.
Cô áp đầu vào khoang xe nghe động tĩnh bên ngoài, cô không còn nghe thấy giọng gọi của mấy người Cốc Hinh, mà chỉ nghe thấy tiếng gõ chiêng trống và gió rít.
Trong phòng, Chung Kính Dương và Cốc Hinh đuổi tới cửa sổ, nhưng đoàn đội màu đỏ đã bay xa, lẫn vào không khí.
"Đạo cụ thật sự không có tác dụng gì cải!"
Cốc Hinh tức giận nói, đạo cụ lợi hại nhất của cô ấy là một chiếc quan tài hợp táng khổng lồ, nhưng đối với đoàn đón dâu bằng giấy không có chút tác dụng nào, khi đập xuống chỉ đập xuyên không khí, cô ấy chắc chắn bà mối giấy đã nhìn cô ấy một cái, dường như đang chế giễu cô!
"Chúng ta phải đuổi theo..." Chung Kính Dương chưa kịp nói hết, phía sau truyền đến tiếng động mạnh, anh quay lại nhìn thấy bóng dáng Chúc Trọng Thủy đang chạy vội, dây trói anh ta đã bị cắt rơi trên đất, tiếng động mạnh đó là do Chúc Trọng Thủy va vào ghế khi chạy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận