Mang Theo Siêu Thị Lớn Đào Vong

Chương 1033: Trung Tâm Chăm Sóc Sau Sinh Nhi Khang

Chương 1033: Trung Tâm Chăm Sóc Sau Sinh Nhi KhangChương 1033: Trung Tâm Chăm Sóc Sau Sinh Nhi Khang
Không trách được những người chơi khi vào đây không một ai thoát được, hóa ra dưới giường kiểm tra lại có thứ quái dị này!
Lần trước cô đã sử dụng tượng gỗ tưởng chừng như là đại diện cho sức mạnh của thai nữ để thoát thân, lần này... cô có thể tỉnh táo một hơi, có lẽ đã là sự hỗ trợ duy nhất mà thai nhỉ âm thầm ẩn nấp sau khi cô bước vào tầng 3, sau đó tích lũy sức mạnh để đánh một kích để giúp đỡ cô, người mẹ này.
Cô nắm lấy cơ hội và rơi xuống từ giường kiểm tra, vậy sau đó thì sao? Làm thế nào để thoát thân đây?
Không suy nghĩ nhiều, gần như ngay sau khi nhìn thấy bức tượng gỗ dưới giường kiểm tra, Bạch Khương không kịp suy nghĩ đã nâng tay lên và đấm mạnh vào bức tượng đó.
Tay nắm chặt thành quả đấm, Bạch Khương dùng sức vung nắm đấm!
"Râm!"
Bức tượng gỗ bị cô đập rơi xuống đất, cô hét lớn và lao tới.
Mọi chuyện xảy ra rất đột ngột, trợ lý vội vàng tới để ngăn cản cô nhưng trên lưng Bạch Khương xuất hiện một bóng dáng màu xám trắng, bóng dáng đó nhanh chóng hợp lại thành một khuôn mặt giận dữ, nó mở miệng gào rú vào mặt trợ lý mà không phát ra âm thanh
Trợ lý dừng động tác lại.
Lúc này, Bạch Khương quên hết mọi thứ, quên mất mình có một siêu thị, trong siêu thị có rất nhiều dao và vũ khí khác, cô dùng quả đấm của mình đập liên tục vào bức tượng gỗ trên mặt đất, mỗi cú đấm đều dùng hết sức lực, dốc hết tất cả sức lực.
"Râm! Rầm! Râầm!"
Nắm đấm mang theo những giọt máu đỏ, khuôn mặt Bạch Khương đầy vết máu bắn lên, đồng tử trong mắt cô co lại thành một điểm nhỏ, cô không biết sợ hãi, không biết đau đớn và mệt mỏi, như thể có mối thù hận sâu đậm với bức tượng gõ, chỉ có thể giải quyết bằng cái chết của một trong hai.
Một cú đấm nữa, cuối cùng bức tượng gỗ bị cô đập nứt, đầu và thân bị tách ra, thân cũng bị cô đập ra nhiều vết nứt, chất lỏng màu đen chảy ra từ bụng bức tượng gỗ bị nứt.
Tiếng "ding" vang lên, như thể thứ gì đó trói buộc cô đã bị phá vỡ, Bạch Khương mệt mỏi được trợ lý kéo ra khỏi dưới giường kiểm tra.
Và từ đầu đến cuối, bác sĩ ngồi đó không hề động đậy, cho đến khi Bạch Khương được kéo ra, bác sĩ mới như một con rối được lên dây cót trở lại, chậm rãi hạ xuống đầu dò kiểm tra, sau đó từ từ đứng dậy.
Lúc này, ánh mắt bác sĩ nhìn Bạch Khương không còn u ám, ngược lại đã trở lại trạng thái "bình thường”.
"Cô Bạch, nếu như cô không muốn kiểm tra thì thôi, đừng làm trì hoãn những bà bầu khác, cô hãy vào phòng nghỉ nghỉ ngơi đi."
Bạch Khương cảm thấy đầu óc mình như bị pháo hoa nổ tung, đầu đau như búa bổ, cơ thể mệt mỏi, không còn chút sức lực nào.
Cảm giác mệt mỏi này thực sự không bình thường, cô mở miệng: "Tôi muốn, ra..."
Cô không thể nói hết từ "ra", và quên mất mình định nói gì.
Lảo đảo được trợ lý đỡ vào phòng nghỉ, Bạch Khương nhìn mọi thứ đều thấy nhân đôi, cô thấy có người nằm trên giường bệnh trong phòng nghỉ rộng lớn này, nhưng cô quá chóng mặt, không thể nhìn rõ mặt họ.
Cảm giác kinh hoàng như kiến bò lên cột sống, Bạch Khương luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn, cô phải, phải... phải làm gì đây? Đầu óc trống rỗng.
"Cô cứ nghỉ ngơi đi, lát nữa tôi sẽ gọi hộ lý của cô đến." Trợ lý nói nhẹ nhàng, thái độ rất tốt, hoàn toàn không thấy bộ dạng từng cố sức kéo lê Bạch Khương như trước.
Cửa đóng lại.
Bạch Khương nhắm mắt lại, mười mấy giây sau mí mắt rung động mạnh, cô vật lộn để tỉnh dậy.
Đáng tiếc là cô không thể tỉnh táo được lâu, mí mắt như dính keo, không thể mở ra nữa.
Bên ngoài phòng siêu âm, Thương Văn Tâm mặt tái nhợt, Bạch Khương cũng không ra, chẳng lẽ cô ấy cũng...
Bên cạnh, tiếng khóc nức nở vang lên, người chơi mới rút số 7 đã khóc đến không thở được, cô ấy quá sợ hãi!
Trong cảm giác sợ hãi cực độ, cô ấy không còn quan tâm đến bất cứ điều gì khác, vội vàng đứng dậy và đi ra ngoài.
Trợ lý đứng ở cửa phòng siêu âm hô: "Số 7! Có phải cô không, cô Triệu? Cô định đi đâu vậy?"
Nghe thấy tiếng gọi của trợ lý, số 7 đi nhanh hơn, người chơi mới còn lại rút số 10, thấy số 7 bỏ chạy không quan tâm đến hậu quả, ý định đã đè xuống trong lòng cũng bắt đầu nhộn nhạo trở lại!
Thương Văn Tâm giữ tay số 10: "Đừng đi lung tung." Cô ấy nhìn trợ lý ở cửa, thấy trợ lý chỉ lo hô hào mà không đuổi theo, trong lòng càng thấy trầm trọng.
Mặc dù tốc độ của số 7 không hề nhanh! Dù sao cũng đang mang thai, dù đứa trẻ không quấy rầy thì kích thước và trọng lượng của bụng vẫn không thay đổi, tốc độ di chuyển dù nhanh đến mấy cũng không thể nhanh hơn được, chỉ cần trợ lý nhấc chân đuổi theo chắc chắn sẽ đuổi kịp, hoặc gọi điện cho nhân viên tâng dưới...
Sau khi số 8 là Hà Quân rời đi không bị bắt lại, giờ đây số 7 cũng đi mất, trợ lý dường như cũng không vội vàng, chỉ kêu vài tiếng cho có lệ rồi nhún nhún vai, hô: "Số 8 đâu, cô Hà số 8 ở đâu?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận