Mang Theo Siêu Thị Lớn Đào Vong

Chương 1066: Đường hầm núi Tiểu Yến

Chương 1066: Đường hầm núi Tiểu YếnChương 1066: Đường hầm núi Tiểu Yến
Vương Tòng Hằng nghiêm túc gật đầu, cô ấy thậm chí không còn tin tưởng Kim Lương Phương nữa, bảo cô ấy đi xa một chút không được lại gần dây thừng.
Điều này khiến Kim Lương Phương rất đau lòng, mắt đỏ hoe, làm sao cô ấy có thể hại Bạch Khương được?
Nhưng bây giờ không ai có thời gian nghe cô ấy giải thích, không cùng trải qua trắc trở, niêm tin không thể xây dựng được, đó cũng là điều bình thường trong cuộc sống.
Thực tế, Bạch Khương cũng không hoàn toàn tin tưởng Vương Tòng Hằng, cô hoàn toàn không thể giao phó mạng sống của mình cho người khác.
Sợi dây buộc quanh eo chỉ là một biện pháp bảo vệ đầu tiên, phương tiện phòng vệ thực sự năm trong tay cô... đó là sự nhạy bén và tập trung của cô, bản năng và kinh nghiệm của cô, cùng với khả năng cảm nhận nguy hiểm.
Trước đó cô đã có thể thoát ra từ đường hầm, lân này cũng chắc chắn không thể bị lừa gạt hoàn toàn.
Vì vậy, Bạch Khương không hề lơ là vì sợi dây buộc quanh eo, ngược lại, cô càng tăng cường cảnh giác, giữ cho đầu óc luôn trong trạng thái tỉnh táo tuyệt đối, vài thông tin chủ chốt liên tục xoay chuyển trong đầu cô.
Ở đây có thứ gì đó gây ra ảo giác, chỉ có mình cô và Ngô Hải Bạch là hai người chơi... chỉ có hai người...
Xung quanh vang lên tiếng hô hào hào hứng.
"Wa! Nhiều vàng quái Trời ơi tôi giàu to rồi!"
"Nhanh lên! Nhanh lên nào! Chúng ta đã phát tài rồi!"
"Bạch Khương mau đến đây, cái này cho côi"
Bạch Khương dừng bước, dường như đã bị người ta gọi lại.
Cô nhìn qua, chỉ thấy một nhóm người chơi đang vây quanh một loạt rương vàng điên cuồng la hét, ôm một đống trong lòng, tay vẫn tiếp tục lục lọi, trên mặt mỗi người đều mang một ánh đỏ kích động, một trong số họ giơ tượng Phật vàng lên đưa cho cô: "Nhanh lên! Cái này tôi lấy được cho cô!"
Trong lòng cảm động, Bạch Khương vừa định bước lên, lý trí lại nói với cô: Chẳng có gì to tát, chỉ là vàng mà thôi...
Chỉ là vàng, siêu thị của tôi đầy ra đấy!
Tinh thần tỉnh táo.
Cảnh tượng tranh giành vàng trước mắt tan vỡ, Bạch Khương tiếp tục bước đi, phía trước có một góc quẹo, cô không chút do dự ởđi qua.
Sau khi đi được mười mấy mét, Bạch Khương thấy một cánh cửa, trước cửa có một bóng người đang nằm, chiếu đèn pin vào... là Ngô Hải Bạch.
Anh ta nằm đó, tay với vào khe cửa, mùi máu rất nồng. "Ngô Hải Bạch?”
Tiếng gọi của Bạch Khương không nhận được hồi đáp, cô nhìn chằm chằm vào cánh cửa này.
Dưới ánh sáng của đèn pin, cô thấy nhiều dấu chân lộn xộn trên mặt đất dưới cửa, các dấu chân này kéo dài đến lối vào hâm.
Có vẻ như những cương thi cũ xuất phát từ sau cánh cửa này.
Phía sau cửa có phải là hang ổ của cương thi không?
Nếu đúng như vậy, cô lẽ ra nên bỏ chạy, nhưng lý do cô đến đây là để tìm manh mối qua cửa.
Với tính chất ma quái của phó bản, rất có thể nó thiết lập vòng sáng ngay trong "hang ổ" để khiến người chơi chạy càng xa càng khó tìm thấy.
Vì có khả năng đó, Bạch Khương không thể bỏ qua cánh cửa này.
Dù nguy hiểm đến mấy cô cũng phải thám hiểm.
Trước mắt lại xuất hiện ảo giác, nhưng có lẽ do nhiều lần chống cự đã tạo ra sức đề kháng, Bạch Khương có thể phân biệt rất rõ ràng giữa ảo giác và hiện thực.
Cô tiến lên giúp Ngô Hải Bạch đứng dậy, nhưng cánh tay của Ngô Hải Bạch kẹt vào khe cửa và không thể rút ra được.
Dưới ánh sáng, khuôn mặt của anh ta trở nên tái nhợt do mất máu quá nhiều, mắt nhắm nghiền, hơi thở yếu ớt.
Không còn cách nào khác, Bạch Khương đành phải dùng dao chặt đứt cánh tay của anh ta.
Ngô Hải Bạch bị đau đến tỉnh dậy trong lúc hôn mê, mắt bật mở trong chốc lát.
Bạch Khương thấy dòng máu đỏ chảy trong mắt anh ta, tròng trắng và đồng tử đều đỏ. Không thể chân chừ, cô lập tức kéo anh ta ra ngoài.
Bên ngoài đường hầm, Vương Tòng Hằng lo lắng khi Bạch Khương và ánh sáng biến mất.
Cô ấy không biết rằng người và ánh sáng biến mất là do có một góc quẹo, người đi qua sẽ như bị bóng tối nuốt chửng.
May mắn thay, không lâu sau cô ấy nghe thấy tiếng động từ sâu bên trong, nghe như tiếng Bạch Khương đang gọi người.
Bạch Khương đang gọi Ngô Hải Bạch!
Cô đã tìm thấy Ngô Hải Bạch?
Vương Tòng Hằng siết chặt sợi dây, cảm nhận sự thay đổi ở đầu kia của sợi dây.
Bạch Khương đã nói, nếu cần giúp đỡ sẽ kéo dây ba lần, và Vương Tòng Hằng sẽ kéo mạnh dây để giúp kéo Bạch Khương ra ngoài.
Sao còn chưa kéo dây thừng? Là không thể kéo hay là không cần kéo?
May mắn thay, một lát sau, Vương Tòng Hằng đã tìm thấy câu trả lời khi thấy ánh sáng lại xuất hiện ở phía xa.
Kim Lương Phương còn kích động hơn: "Là Bạch Khương! Cô ấy đã ra ngoài!" Bạch Khương dẫn Ngô Hải Bạch xuất hiện trong tâm mắt hai người họ.
"Cảm ơn cô, may mà cô đã cứu tôi."
Sau khi tỉnh lại vì đau, ý thức của Ngô Hải Bạch cũng đã hồi phục, anh ta nhanh chóng sử dụng một gói chữa trị bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận