Mang Theo Siêu Thị Lớn Đào Vong

Chương 1303 - Kết nghĩa



Chương 1303 - Kết nghĩa



Hơi thở của cô trở nên gấp gáp!Nhìn thấy mặt mũi Bạch Khương đầy vẻ kinh ngạc và mơ hồ, ánh mắt Vương phu nhân thoáng qua một tia sáng u ám, nhưng tia sáng đó nhanh chóng biến mất.Bạch Khương, đang chìm đắm trong cú sốc lớn của việc giấc mơ trở thành hiện thực, đã không nhận ra điều đó.Bà ta kiên nhẫn chờ đợi con mồi hồi tỉnh, lộ ra một nụ cười khổ đúng lúc, rồi giải thích thêm: "Đây cũng là chút lòng riêng của vợ chồng chúng tôi, rốt cuộc chỉ có một mụn con này, làm sao không nghĩ cho nó được chứ?”“Luôn muốn tranh thủ thêm một chút bảo đảm cho nó. Xin cô hãy cân nhắc kỹ, về phần thù lao cô không cần lo lắng, nhà chúng tôi sẽ chi trả theo đãi ngộ của Linh Linh.”“Tương lai, con cô cũng sẽ là anh em với Thừa Tông, không giấu cô, Thừa Tông là độc đinh của ba đời nhà họ Vương, điều mà nó thiếu nhất chính là anh em ruột thịt…”“Tôi đã tìm trường mẫu giáo cho Bằng Bằng rồi, tháng Chín này nó sẽ đi học. Tôi nghe Linh Linh nói Thông Thông nhà cô cũng đã bảy tuổi, cũng đúng độ tuổi vào tiểu học. Vừa khéo, Thừa Tông cũng vừa bắt đầu đi học, nhưng tôi định tháng Chín này sẽ cho nó học lại lớp một, lúc đó Thông Thông có thể làm bạn với Thừa Tông, thật tốt quá..."Dưới sự dẫn dắt khéo léo của đối phương, suy nghĩ của Bạch Khương dần đi theo lối suy nghĩ của Vương phu nhân, cô như thể đã nhìn thấy một con đường rộng mở phía trước."Cô có thể đồng ý không?" Vương phu nhân nước mắt lưng tròng.Tim Bạch Khương đập thình thịch như trống đánh, đầu cô theo bản năng gật xuống, miệng bất giác mở ra: "Tôi…"Tuy nhiên, hai chữ "đồng ý" lại không thể thốt ra, một cảm giác kỳ lạ khó tả dập tắt niềm vui sướng trong lòng, âm cảnh báo vang trong đầu cô…Cảnh báo điều gì?Suốt những ngày qua, cô luôn cảm thấy mình đã quên mất điều gì đó quan trọng, nhưng dù có cố gắng nghĩ đến mấy cũng không thể nhớ ra. Điều này khiến cô không khỏi trở nên lo lắng bất an, chỉ có công việc mới tạm thời chuyển hướng sự chú ý của cô.Nhưng vào khoảnh khắc này, tất cả những cảm xúc lo lắng bị kìm nén bấy lâu nay lại bùng nổ, cô như bị cuốn vào một vũng lầy lớn, chân không còn chạm đất, không chỉ tay chân hoảng loạn, mà đầu còn đau như búa bổ, như thể có thứ gì đó sắp chui ra khỏi đầu cô."Bạch Khương, cô đã đồng ý rồi sao?" Vương phu nhân siết chặt tay cô hơn, hỏi thêm lần nữa."Tôi, tôi..." Không hiểu sao, Bạch Khương không thể nào thốt ra hai chữ "đồng ý", bản năng của cô mách bảo rằng: Không được! Không thể! Không nên!Bạch Khương cảm thấy kỳ lạ, đồng thời cũng sợ hãi. Cô tự hỏi mình đang bị sao vậy?Vương phu nhân an ủi: "Tôi biết là mình đã quá đường đột, cô có chút lo lắng cũng là chuyện bình thường. Thôi thì, cô về suy nghĩ thêm đi, nghĩ xong rồi hãy cho tôi câu trả lời. Mấy ngày này cứ ở lại đây, nhân tiện hai chị em cô có thể đoàn tụ."Trở về phòng trong trạng thái mê mang, Bạch Khương ngồi thừ người trên ghế sofa trong phòng khách. Một lúc sau, cô mới chợt nhớ ra mình cần phải đi thăm con trai.Đứa trẻ là mạng sống của cô, lẽ ra vừa về phòng cô đã phải lập tức đi xem thằng bé thế nào rồi.Bạch Khương lập tức vào phòng, không bật đèn đầu giường mà mò mẫm chạm vào trán con trai. May quá, không sốt, không đổ mồ hôi, thằng bé ngủ rất ngon.Cô trở lại phòng khách và tiếp tục ngẩn ngơ.Mọi chuyện xảy ra đêm nay thật quá sức tưởng tượng. Không, phải nói là từ khi gặp lại em gái, cô đã trải qua một cuộc sống mà trước đây không bao giờ có thể tưởng tượng được.Đỉnh điểm là khi Vương phu nhân ngỏ ý muốn cô trở thành mẹ nuôi của Vương thiếu gia, cảm giác như đang sống trong một giấc mơ đã đạt đến đỉnh cao.Thật tiếc là cô không thể tận hưởng trọn vẹn niềm vui sướng khi mơ ước thành hiện thực. Trong sâu thẳm linh hồn, một giọng nói kêu gào không ngừng khi cô chuẩn bị đồng ý với Vương phu nhân, âm thanh đó càng trở nên sắc bén hơn.“Chẳng lẽ mình bị trúng tà rồi sao?” Bạch Khương xoa xoa đầu, đột nhiên nhớ ra điều gì đó và vén áo lên.Trên bụng cô có vài mảng máu đen đóng vảy. Những vết này xuất hiện từ ngày Vương thiếu gia đến làng Lưu gia để nhận mẹ nuôi.Hôm đó, khi cô đang tưới nước ở sau vườn, đột nhiên cảm thấy bụng hơi đau nhói, vào nhà vệ sinh kiểm tra thì phát hiện bụng đầy những vết thương rách nát, như thể bị vật sắc nhọn cào xé mười mấy lần, trông rất kinh khủng.Lúc đó, Bạch Khương thực sự bị vết thương trên bụng làm cho kinh hãi, còn nghĩ mình đã bị trúng tà... Có lẽ là do người chồng đã khuất gây ra.Khi còn nhỏ, cô từng nghe các cụ già trong làng kể rằng, có những cặp vợ chồng tình cảm sâu đậm, sau khi một người qua đời sẽ trở về dương gian tìm người vợ hoặc chồng còn sống để đưa đi cùng, tiếp tục mối duyên ở âm phủ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận