Mang Theo Siêu Thị Lớn Đào Vong

Chương 927: Khu Phố Tiến Tài

Chương 927: Khu Phố Tiến TàiChương 927: Khu Phố Tiến Tài
Ngoài dự liệu của cậu ta, bất ngờ xuất hiện bên trong là xi măng!
Lúc này, Đồng Lạc đã thức trắng cả đêm, thông qua việc thở sâu liên tục để giảm bớt cảm giác tức ngực và đau đầu do thức đêm mang lại, nhưng mỗi khi liếc nhìn cánh cửa phòng ngủ chính đóng chặt, cậu ta lại cảm thấy đầu cang đau thêm.
Cậu ta không dám mở cửa, sợ rằng chỉ cân mở một khe hở, xi măng bên trong sẽ trào ra và lan tỏa đến hành lang, phòng khách và các phòng khác.
Nhìn cánh cửa phòng ngủ, đó là một cánh cửa làm từ gỗ thật, nhưng cậu ta ước lượng rằng nó cũng không thể ngăn chặn được bao lâu, không thấy cánh cửa đã bị biến dạng sao?
Lo lắng! Đau đầu! Quá đau đầu!
Khi Đồng Lạc đến nhà Bạch Khương, tay vẫn cầm theo quà, tươi cười làm cho người ta không nhận ra cậu ta đang gặp rắc rối.
Bạch Khương nhướn mày nhẹ, khen cậu ta có gu sống thú vị.
Đồng Lạc cười: 'Cuộc sống mà chúng ta trải qua trong phó bản dài hơn nhiều so với khi ở trạm trung chuyển, ở trạm trung chuyển chỉ qua vài giây, chúng ta có khả năng đã ở trong phó bản mười ngày hoặc nửa tháng rồi, không sống thật tốt làm sao được?”
"Tôi thỉnh thoảng coi phó bản như cuộc sống thực sự, xem như là gia vị cho cuộc sống."
Cậu ta ngồi xuống ghế sofa một cách thoải mái, Cốc Hinh đến trước một bước, gật đầu với cậu ta: "Muốn uống gì? Chỗ Bạch Khương có trà và coca."
"Không cần, tôi đã uống nước trước khi đến. Người khác chưa đến à?"
Bạch Khương cũng ngôi xuống: "Họ cũng sắp đến rồi, đợi một chút nhé."
Quả nhiên, vài phút sau, Chung Kính Dương và Yến Tư Nhạn lần lượt đến, đây là lân đầu tiên mọi người tụ họp sau khi vào phó bản này. Mọi người không nói nhảm nhí mà đi thẳng vào vấn đề.
Họ đã chia sẻ tình hình của mình trong nhóm, mỗi người đều có hiểu biết sơ bộ về nhau, vì vậy họ bắt đầu bằng việc kể về trải nghiệm đêm qua.
Bắt đầu từ Yến Tư Nhạn ở tòa nhà số 1, người cuối cùng lên tiếng là Cốc Hinh ở tòa nhà số 5.
Sau khi mỗi người lần lượt phát biểu, Bạch Khương ghi chép lại một tờ giấy đầy đủ, thu được không ít ý tưởng.
Gần trưa, mọi người cùng nhau ăn trưa, bữa ăn do Bạch Khương cung cấp, lấy từ "đạo cụ chứa đồ'.
Yến Tư Nhạn khen ngợi: "Không biết có phải tâm lý hay không, tôi luôn cảm thấy thức ăn ở trạm trung chuyển ăn ngon hơn một chút."
Cốc Hinh đồng tình: "Đúng vậy! Trong phó bản linh dị có đủ loại quái vật, hình dạng kỳ quái, không chỉ đáng sợ mà một số còn rất ghê tởm, chỉ cần nghĩ đến thức ăn trong phó bản linh dị có thể là loại côn trùng nào đó, xác chết phân hủy hay biến hóa gì đó, tôi lại không thể ăn nổi." Chung Kính Dương cười khổ: "Chị Cốc Hinh... đừng nói chỉ tiết như vậy, chúng tôi không phải lúc nào cũng có thể cùng Bạch Khương vào cùng một phó bản, dù bây giờ đang ở trong cùng một phó bản nhập vai, Bạch Khương cũng không thể cung cấp ba bữa một ngày."
"Ăn xong bữa này không biết bữa sau lấy đâu, nghe chị nói xong, bữa sau ai mà ăn nổi? Đói bụng quá lại dùng gói chữa trị bình thường để phục hồi thể lực thì quá phí."
"Được rồi... tôi cũng làm mình bị buôn nôn mất rồi." Cốc Hinh xoa xoa cánh tay, có chút hối hận vì nói mà không suy nghĩ.
Bạch Khương đổi chủ đề, đưa cho cô ấy một cục cơm nắm.
Vì có Yến Tư Nhạn và Đồng Lạc ở đây, Bạch Khương lấy ra cơm nắm lạnh thay vì thức ăn nóng có sẵn ở siêu thị, dù sao Yến Tư Nhạn đã cảm thấy rất ngon miệng rồi.
Sau bữa trưa, mọi người không ở lại nhà Bạch Khương lâu, mỗi người tự tìm kiếm manh mối.
Bạch Khương lần lượt tìm đến chủ nhà ở căn hộ 310 và 205, từ đó lấy được thông tin liên lạc của chồng Trần Hứa.
Chủ căn hộ 310 nhớ vê Vương Chiêu: "Gia đình cô ấy khi đến đây rất kín đáo, lại còn biết phân rõ phải trái, không hề lừa đảo hay đòi tôi bồi thường, haizz!"
"Nhưng căn nhà của tôi cũng không thể cho thuê nữa, mỗi người đến thuê biết căn nhà từng có người chết đêu muốn hủy hợp đồng, thật là...
Chủ nhà 310 mỗi lần nói vài câu lại phải thở dài, Bạch Khương nhận được thông tin liên lạc của gia đình Vương Chiêu từ tay cô ấy.
Gọi điện thoại đến, người nhận là mẹ của Vương Chiêu.
Vương Chiêu đã được đưa về nhà để an táng, Bạch Khương đề nghị muốn đến viếng, mẹ của Vương Chiêu nghẹn ngào: "Không ngờ đã vài năm trôi qua vẫn còn bạn bè nhớ về con bé... Bác biết những người trẻ luôn bận rộn với công việc, cháu không cần phải đến đâu, nghỉ lễ thì cứ ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, đừng làm mình mệt mỏi! Chiêu Chiêu chính vì làm việc quá sức mới mất..."
Nhà Vương Chiêu ở vùng núi xa xôi, không có xe buýt trực tiếp, chỉ có thể đi xe buýt lớn đến thị trấn gần đó, sau đó chuyển xe buýt, cuối cùng còn phải đi bộ khoảng mười mấy kilomet, đi lại mất hơn hai mươi tiếng.
Hiện tại, Bạch Khương chắc chắn không thể có thời gian này, trên danh sách còn một người là Trân Hứa chưa được thăm hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận