Mang Theo Siêu Thị Lớn Đào Vong

Chương 1056: Đường hầm núi Tiểu Yến

Chương 1056: Đường hầm núi Tiểu YếnChương 1056: Đường hầm núi Tiểu Yến
Qua ống kính ống nhòm, những người đó quả thật là NPC đi vào lấy vàng, người dẫn đầu là quản lý Chu, nhưng lúc này mặt họ đầy máu, quần áo rách rưới, cách đi không giống như đi mà giống như thỏ nhảy, mỗi lần nhảy máu trên mặt họ lại tuôn rơi.
"ÁI" Người chơi kêu lên kinh hãi.
Dù cách xa hơn mười mét, những NPC này vẫn cực kỳ nhạy bén, ngay lập tức nhìn về phía họ rồi bắt đầu nhảy.
Người sống làm sao có thể đi lại như vậy?
Từ "cương thi" hiện lên trong đầu chị Vương.
"Chạy! Nhanh chạy!"
Người chơi trong khu trại bắt đầu tản ra, một số vào núi, số khác đi về phía thôn Tiểu Yến...
Khu vực này thực sự quá rộng lớn, người chơi lọt vào khu rừng như cá lọt vào biển.
Người chơi đi tới thôn Tiểu Yến lại không gặp được mấy người Bạch Khương đang đi trở vê.
Khi Bạch Khương và Tập Tiệp trở lại làng, những người chơi kia đã lần lượt tìm được chỗ trú chân, vì an toàn nên đều rất kín đáo, đóng cửa bít cửa sổ.
Bạch Khương hơi nhíu mày, cô cảm thấy có điều gì đó không ổn trong làng, như thể có thêm một số ánh mắt...
Cô nhìn vài lân qua những ngôi nhà, luôn cảm thấy có ai đó đang nhìn mình từ sau một cánh cửa sổ nào đó.
Cô không nói ra, để tránh làm Tập Tiệp vốn đã rất căng thẳng, càng thêm sợ hãi.
Cô chỉ nói với Tập Tiệp: "Trước tiên hãy tìm một căn nhà để qua đêm. Cô muốn ở chung với tôi không?"
Tập Tiệp liên tục gật đầu.
Khi trở lại làng, ngôi làng hoang vắng này vào ban đêm càng khiến người ta cảm thấy rùng rợn.
Tập Tiệp nhớ lại nhiều bộ phim kinh dị có bối cảnh là làng trong núi bỏ hoang, không nhịn được mà run rẩy, bất giác vươn tay nắm lấy cánh tay của Bạch Khương.
"Đừng sợ, phó bản này có lẽ là phó bản bình thường, không có ma." Bạch Khương an ủi một câu.
Cô đã có mục tiêu từ sớm, lúc chiều kiểm tra thì thấy một nhà có vẻ chất lượng còn khá tốt, có cửa trước cửa sau, rất thích hợp để qua đêm. Hai người mỗi người một phòng.
Lấy từ siêu thị ra một tấm chăn mỏng, một nửa đặt xuống một nửa đắp lên, lại dùng ba lô làm gối đầu, Bạch Khương nhắm mắt lại.
Nghĩ một chút rồi lại lấy điện thoại ra, điện thoại để chế độ im lặng không có cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn nào.
Cô không giao tiếp quá nhiều với các người chơi khác, chỉ trao đổi số điện thoại với một mình Kim Lương Phương.
Sau khi phát hiện vấn đề tại khu trại, cô đã gửi tin nhắn cho Kim Lương Phương hỏi thăm, nhưng đến nay vẫn chưa nhận được phản hồi.
Hy vọng Kim Lương Phương không có chuyện gì.
Bạch Khương thu dọn điện thoại và nhanh chóng đi ngủ, luôn cảm thấy đêm nay không yên ả.
Trong căn phòng bên cạnh, Tập Tiệp cũng đã lấy một cái chăn từ trong tủ quần áo.
Chiếc chăn này rất cứng và có mùi hôi, nhưng Tập Tiệp không chê, cẩn thận mở ra và trải lên giường.
Khi nằm xuống, giường kêu cót két, Tập Tiệp không dám lăn mình tùy ý, nằm im không nhúc nhích.
Cho đến bây giờ, cô ấy vẫn cảm thấy như đang mơ.
Nhưng cô cũng hy vọng đây không phải là giấc mơ, cô còn trẻ, cha mẹ chỉ có một đứa con là cô, cô đã phải thức đêm học hành, thi lại một năm mới thi đỗ vào trường mà mình mong muốn, mới chỉ học đại học được một năm thôi!
Cô phải cố gắng làm phó bản để tích lũy điểm, cô muốn hồi sinh!
Có quá nhiều điều phải lo lắng nhưng sức khỏe lại không theo kịp.
Mơ màng, Tập Tiệp đã ngủ thiếp đi.
Giấc mơ rối ren hỗn độn, cô ấy thấy mình tham gia kỳ thi đại học, đến giờ nộp bài, cô ấy lật giấy thi thì phát hiện một trang còn trắng, cô đã bỏ sót một trang!
Lo lắng, bồn chồn, hối tiếc, lo âu... Các cảm xúc như lọ gia vị đổ ụp, có người nói bên tai cô ấy: "Nhanh lên! Nhanh lên!"
Nhưng giờ phải nộp bài rồi, không kịp nữa rồi!
Nhanh lên! Tỉnh lại đi, Tập Tiệp!
Tập Tiệp bật dậy, một bàn tay chặt chẽ che miệng cô ấy.
"Đừng có làm ồn."
Tim đập thình thịch, Tập Tiệp cuối cùng cũng nhận ra mình chỉ đang mơ, và hiện tại người đang bịt miệng cô ấy là Bạch Khương!
Cô ấy vội vàng gật đầu.
Lúc này Bạch Khương mới thu tay về, đứng sau cửa sổ, dựa người vào tường, nhìn ra ngoài qua kẽ hở của cửa sổ.
Cô nghe thấy tiếng bước chân lạ, đường làng chưa được sửa chữa, toàn là đất, cô luôn giữ cảnh giác không chìm vào giấc ngủ sâu, nghe thấy tiếng xào xạc lập tức tỉnh dậy.
Tiếng đó không giống như tiếng bước chân bình thường, Bạch Khương lập tức sang phòng bên cạnh để đánh thức Tập Tiệp, cô lo rằng Tập Tiệp cũng bị đánh thức, nếu không biết mà phát ra tiếng thì sẽ gặp rắc rối.
Tối nay trăng sáng, ánh trăng rải rác khắp mặt đất, con đường làng bên ngoài cửa sổ không hoàn toàn chìm trong bóng tối.
Bạch Khương nhìn chằm chằm không chớp mắt, cuối cùng nhìn thấy một bóng đen xuất hiện trên bức tường phía chéo đối diện.
Bóng đen kia đặc biệt méo mó, có vẻ như đang nghiêng cổ về phía trước, hai tay giơ lên, nhảy từng bước một.
Bạn cần đăng nhập để bình luận