Mang Theo Siêu Thị Lớn Đào Vong

Chương 1161: Hoa Đào Nở Rộ

Chương 1161: Hoa Đào Nở RộChương 1161: Hoa Đào Nở Rộ
Chương 1161: Hoa Đào NO Rộ
Đôi mắt anh ta đỏ ngầu, đầy căng thẳng và bồn chồn, rồi lao thẳng vào cửa kính, trực tiếp nhảy ra ngoài!
Ba người trong phòng biến sắc, lập tức lao xuống lầu đuổi theo.
Chúc Trọng Thủy không cảm thấy đau chút nào, nhảy xuống rồi nhanh chóng đứng dậy chạy đi. Mặc dù đã khuya, nhưng trong làng vẫn có người chưa ngủ, nghe thấy tiếng động thì nhìn qua, ai nấy đều kinh ngạc.
Bạch Khương và nhóm của cô không kịp trấn an dân làng NPC, vội vàng đuổi theo Chúc Trọng Thủy.
"Chú ơi, cho cháu mượn xe một lát!"
Dù sao cũng là "người trong làng", Bạch Khương quen thuộc nơi này hơn Cốc Hinh và Chung Kính Dương, cô "mượn" chiếc xe máy vừa dừng lại bên đường mà chưa rút chìa khóa, điên cuồng đạp ga lao đi.
Ông chú vừa đi làm đêm về, gãi đầu: "Cô gái đó là ai vậy."
Bên cạnh có bà cô đang ôm cháu không chịu ngủ, dỗ dành nói: "La con gái nhà họ Bạch đấy, cô bé đi học đại học rồi mài"
"Ồ, con gái nhà họ Bạch à!" Nhận ra rồi, ông chú cũng không truy cứu nữa, người nhà mài
Bạch Khương lái xe máy nhanh chóng bắt kịp Chúc Trọng Thủy, chiếc xe trượt một đoạn dừng lại cách Chúc Trọng Thủy ba mét, khi xuống xe cô câm ngay một cây gậy: “Anh Chúc, dừng lại đi."
Chúc Trọng Thủy mắt đỏ ngầu nhìn Bạch Khương: "Bạch Khương, đừng cản tôi, tôi có việc quan trọng!"
"Việc quan trọng thế nào cũng tạm gác lại đã, chúng ta nói về một việc quan trọng khác."
Chúc Trọng Thủy hét lớn lao tới, Bạch Khương xông lên đối mặt.
Sau vài động tác né tránh, Bạch Khương đến phía sau anh ta, dùng gậy đập mạnh, cơ thể Chúc Trọng Thủy cứng đờ trong hai giây rồi ngã xuống.
Cô không tiến tới, cảnh giác đứng nguyên tại chỗ chờ Chung Kính Dương và Cốc Hinh đến hỗ trợ.
Chúc Trọng Thủy mở mắt, chộp lấy cát trên đất hất ngược về sau, vừa chạy được vài bước, từ phía sau vang lên tiếng rít gió.
Cây gậy quay mấy vòng trên không trung, trúng ngay vào sau gáy của Chúc Trọng Thủy.
"PhịchI"
Người lại ngã xuống.
Một lát sau, Cốc Hinh và Chung Kính Dương cuối cùng cũng đến nơi.
Chúc Trọng Thủy luôn cố gắng trốn thoát, dù có bị đánh ngất hay thậm chí bị gay chân, anh ta sẽ dùng gói chữa trị ngay khi tỉnh lại và tiếp tục trốn chạy với đầy đủ tinh thần.
Điều này khiến đồng đội cảm thấy như đang giam giữ trái phép một kẻ cuồng loạn, Chung Kính Dương hiếm khi thở dài.
May mắn là lần này có ba người phối hợp, họ đã trói Chúc Trọng Thủy chặt đến mức không thể thoát ra.
Chúc Trọng Thủy bị mang trở lại làng trong tình trạng như vậy, tất nhiên đã thu hút sự chú ý của dân làng.
tebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạch Khương lấy cớ rằng đây là bạn học cũ của cô, hình như đã chơi ở một ngôi nhà bỏ hoang nào đó và bị nhiễm thứ bẩn thiu.
Cô bình tĩnh nói: "Bọn cháu định dẫn cậu ta đi gặp bà cốt xem sao."
"Bà cốt à?"
Dân làng lập tức gợi ý vài bà cốt nổi tiếng gần đó, khuyên Bạch Khương mau dẫn bạn học cũ đi gặp.
Một đứa trẻ cười to: "Ba cốt đều là lừa đảo cải! Thế giới này làm gì có mal
Người lớn cũng cười: "Cũng không hẳn thế, khi làm việc vui vẫn cần tìm bà cốt để hợp tuổi và tính ngày lành mà...'
Bạch Khương cũng cười theo, sau khi cảm ơn sự quan tâm của mọi người thì đi vào nhà.
Sau lưng cô, dân làng vẫn đang bàn tán: "Sao hôm nay nhà họ Vương lại yên tĩnh thế nhỉ?"
"Cửa lớn hình như khóa suốt, không thấy ai ra ngoài."
"Mấy chị của Đại Cường cũng đi rồi sao? Hôm qua còn thấy mà..."
"Đại Hùng! Xem mấy giờ rồi mà còn chưa ngủ! Đi về nhà với mẹ maul”
Cô đóng cửa lại, Cốc Hinh đứng chờ ở sân, thấy cô vào lập tức ra hiệu bằng ánh mắt.
Cả hai lặng lẽ đi về phía hâm.
Một ngày một đêm đã trôi qua, cha Bạch bị Cốc Hinh nhốt trong hầm đã rơi vào trạng thái hôn mê.
Cốc Hinh thở phào nhẹ nhõm: "Chị cứ lo lắng anh cả NPC của em sẽ phát hiện ra, may quá may quá, hình như anh ta không quay về."
Bạch Khương rút miếng giẻ rách khỏi miệng cha Bạch, cho ông ta uống chút nước đường muối. Ông ta bị sặc tỉnh lại và chủ động nuốt xuống.
Trong hầm có ánh đèn mờ, ông ta liếm môi nhận ra Bạch Khương, ánh mắt lóe lên niềm vui mừng, nhưng khi sắp nói thì miệng lại bị nhét miếng giẻ rách vào.
"Ưm um ưmill"
"Đi thôi."
Hai người rời khỏi hầm, đóng kín cửa hầm lại.
Cô nói với đồng đội: "Tình trạng của Chúc Trọng Thủy không thể trì hoãn được nữa, mà em cũng không biết khi nào anh trai NPC sẽ quay vê. Chúng ta phải rời đi ngay, mang theo anh Chúc để tìm bà Bảy."
Ngoài hai lý do đã nói ra, trong lòng Bạch Khương còn có một cảm giác không thể diễn tả, rằng phải nhanh chóng tìm bà cô Bảy, không thể trì hoãn! Cô luôn tin tưởng vào trực giác của mình.
Chung Kính Dương không hỏi thêm về những gì họ đã trải qua, bây giờ không phải lúc ngồi xuống trò chuyện.
Họ sử dụng nhà bếp của nhà họ Bạch để làm chút đồ ăn đơn giản, sau khi ăn xong nghỉ ngơi mười phút rồi bắt đầu khiêng Chúc Trọng Thủy ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận