Mang Theo Siêu Thị Lớn Đào Vong

Chương 1107: Hoa Đào Nở Rộ

Chương 1107: Hoa Đào Nở RộChương 1107: Hoa Đào Nở Rộ
Chương 1107: Hoa Đào NO Rộ
Nếu hôm qua cô không nhớ lại ký ức, Bạch Khương sẽ ở nhà qua đêm, sáng hôm sau mới đi làm, có lẽ từ hôm qua cô đã rơi vào tình trạng "mất liên lạc".
Cô không thể quay về!
Không còn ai ra khỏi cổng ký túc xá nữa, Bạch Khương nhìn đồng hồ, tiết học đầu tiên đã bắt đầu, Chúc Trọng Thủy hoặc là chưa trở về, hoặc là không quay về ký túc xá mà đi thẳng đến lớp học.
May mắn thay, vừa rồi cô đã lấy được số liên lạc của một người bạn cùng phòng của Chúc Trọng Thủy, và nhắn tin hỏi thăm.
Hai phút sau, bạn cùng phòng trả lời rằng Chúc Trọng Thủy đã nghỉ học và không có mặt để điểm danh! Cậu ấy bị giáo viên gọi tên!
"Trọng Thủy lần này xong rồi! Hôm nay là tiết học chuyên ngành, lần này cậu ấy nghỉ sẽ ảnh hưởng đến học bổng của mình!"
Không còn cách nào, Bạch Khương chỉ có thể rời khỏi trường để đến địa điểm tiếp theo.
Trên xe buýt, Bạch Khương không nhận ra mình đã lướt qua Chúc Trọng Thủy đang đứng bên đường.
Cô nhận được một thông báo kết bạn, thông báo này đến từ Cốc Hinhl
"Nghe nói cô có việc tìm tôi? Có chuyện gì vậy?" Cốc Hinh gửi tin nhắn.
Bạch Khương không gõ phím, mà ngay lập tức gửi yêu cầu gọi video.
Ở đầu kia của video, Cốc Hinh ngạc nhiên nhìn vào máy, hơi bối rối: 'Bạch Khương, nghe nói cô luôn tìm tôi, có chuyện gì vậy?”
"Cô đang ở nông trại nào?"
Sau khi nhận được địa chỉ, Bạch Khương nhìn thẳng vào mắt cô ấy: "Tôi cần phải nói với cô một tin và đích thân đưa cho cô một lá thư.”
Tại một nông trại ngoại ô thành phố A, Cốc Hinh ngồi trên ghế xích đu, thẫn thờ.
Đồng nghiệp đến gọi cô ấy: "Đi nào! Chúng ta đi câu cá! Cốc Hinh? Cốc Hinhl"
Cốc Hinh hoàn hồn: 'À, câu cá à, mọi người đi đi, tôi muốn ngồi nghỉ một chút."
Đồng nghiệp cười hi hì: "Den nông trại là để vui chơi mà, dự án kết thúc mới có được kỳ nghỉ này, tranh thủ thư giãn đi”
"Tôi đang thư giãn mà, ghế xích đu này rất thoải mái."
"Được rồi, được rồi, nhìn bộ dạng mất hồn mất vía của cô, chắc là đang nghĩ về người đó phải không?" Đồng nghiệp trêu chọc.
"Ai cơ?" Cốc Hinh không hiểu ý ngay lập tức.
"Trời ạ, còn giả bộ gì nữa, chính là người tối qua tỏ tình với cô bên bờ hồ đó, người đó thực sự rất bí ẩn, giọng nói đặc biệt dễ nghe, như âm thanh của đàn cello trong tiểu thuyết! Tại sao người đó không lộ mặt nhỉ? Tôi cảm thấy chắc chắn anh ta cũng đẹp trai lắm."
Theo lời kể của đồng nghiệp, Cốc Hinh như trở lại tối qua.
Dưới ánh lửa trại lãng mạn, mọi người đều rất hứng khởi, cùng nhau nhảy múa, ca hát và uống rượu quanh lửa trại, bỏ hết mọi áp lực công việc.
Cô ấy cũng cảm nhận được sự thoải mái và vui vẻ trước đây chưa từng có.
Trong lúc đang say sưa, loa phát thanh của khu du lịch vang lên, một giọng nói dễ nghe từ loa đã tỏ tình với cô ấy, khiến cô ngay lập tức trở thành tâm điểm của đám đông.
Toàn bộ khu vực này đều là nông trang nghỉ dưỡng, riêng khu cô ấy ở đã tiếp đón hàng trăm khách. Người đàn ông đó không nói tên mình, chỉ đọc thơ tình để bày tỏ cảm xúc của mình với Cốc Hinh, vì vậy cô ấy cũng không biết anh ta là ai.
Lúc đó, mọi người xung quanh reo hò, Cốc Hinh chỉ cảm thấy mặt nóng bừng lên, toàn thân như bốc cháy.
Vừa xấu hổ, cô ấy cũng nảy sinh một chút tò mò về người đó.
Khi ngủ, cô ấy còn mơ một giấc mơ kỳ ảo, khi tỉnh dậy, lời tỏ tình đêm qua càng in sâu trong tâm trí cô, như thể giọng nói trầm ấm đó vẫn đang vang vọng bên tai.
Cốc Hinh nghĩ rằng, mùa xuân của mình đã đến.
Từ nhỏ đến lớn cô ấy chưa từng yêu đương, càng chưa ai tỏ tình với cô ấy theo cách này.
Cô tự nhận mình không phải là người hư vinh, nhưng không thể phủ nhận rằng, cách tỏ tình thẳng thắn và chân thành đó đã để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng cô ấy.
Điều đó khiến cô ấy cảm thấy mình được trân trọng, giữa bao người trên đời, có một đôi mắt nhìn vào mình, thấy mình đặc biệt, và bày tỏ tình cảm với mình.
Nhưng mọi chuyện nhanh chóng có chuyển biến.
Trong bữa sáng, cô ấy mới mở điện thoại đã tắt máy. Mặc dù đang trong kỳ nghỉ, nhưng vẫn có đồng nghiệp gửi một số email hoặc tin nhắn công việc. Cô ấy bỏ qua hết không xem.
Cô ấy nhìn thấy có yêu cầu kết bạn mới, và khi xem thì nhận ra đó là người quen, Cốc Hinh liên chấp nhận.
Vừa thêm bạn xong, Bạch Khương lập tức gọi video đến. Dù cảm thấy hơi đột ngột, nhưng Cốc Hinh vẫn chấp nhận cuộc gọi.
Cô ấy có rất ít ấn tượng vê Bạch Khương, chỉ nhớ rằng hai người từng làm chung một dự án, sau đó không còn liên lạc.
Nhưng những lời Bạch Khương nói trong cuộc gọi video khiến Cốc Hinh không thể không để ý.
Bạch Khương nói cô ấy là "người chơi", đây là phó bản. Cô ấy còn nói Cốc Hinh phải cảnh giác và tránh xa tất cả đàn ông, mọi chuyện đợi mình đến rồi sẽ nói rõ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận