Mang Theo Siêu Thị Lớn Đào Vong

Chương 1049: Đường hầm núi Tiểu Yến

Chương 1049: Đường hầm núi Tiểu YếnChương 1049: Đường hầm núi Tiểu Yến
Một người cười ha hả: "Có gì đáng sợ đâu, bây giờ là thời đại nào rồi, chẳng lẽ lại đánh nhau tay đôi sao? Nhìn đi, chúng ta bao nhiêu người, trang bị đầy đủ, lẽ nào không thắng nổi mấy người dân làng nơi hoang sơ này?”
Anh ta hạ giọng, khoe khoang tin tức của mình: "Tôi có tin tức tin cậy, lần này còn mang theo thứ đó nữa, chắc chắn lắm!"
Anh ta làm động tác bắn súng bằng tay, khiến các đồng nghiệp không ngừng phát ra tiếng thán phục.
"Thật hay giả đấy?"
"Này, không được nói bừa, chúng ta là đội ngũ công trình đứng đắn, không phải là đám..."
Không xa, đốc công quát: "Làm cái gì đấy! Tất cả làm việc! Đường còn chưa thông hẳn các người đã bắt đầu nói chuyện, có muốn bị đánh không!"
Các công nhân lập tức tản ra.
Bạch Khương trở lại đám đông, vừa lên xe ngồi xuống, đã có người chơi tiến lại gần cô.
Đó là Kim Lương Phương.
Lúc Kim Lương Phương tìm Bạch Khương để hỏi về trò chơi và phó bản, quản lý Chu hạ lệnh: "Tiến lên!"
Anh ta nhíu mày, nhớ lại lời người đi thám hiểm trở về đã nói.
Những người đi dò đường gặp nhiều khó khăn, mặt mũi bâầm tím, họ bị dân làng đánh. May mắn là họ đã chạy thoát và không bị giữ lại, nếu không thật sự mất mặt.
Công việc tiếp theo chắc chắn sẽ không dễ dàng, anh ta vuốt nhẹ sau lưng và lấy lại tinh thân.
Dù thế nào, lần này nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ!
Đoàn xe đi về phía đường hầm núi Tiểu Yến.
Mặt trời lặn, trời dân tối sầm, hai đèn pha lớn của xe được bật sáng, chiếu sáng con đường phía trước.
Đoạn đường này ngày càng hẹp và gập ghênh hơn, chỉ cho phép một chiếc xe đi qua một lần, đoàn xe kéo dài thật dài, chiếc xe buýt của Bạch Khương đúng vào cuối đoàn.
Cô cảm thấy đây là điều may mắn, vì phía trước có không ít bẫy, đi sau sẽ an toàn hơn.
Vừa nghĩ như vậy, chiếc xe chậm rãi dừng lại.
Tài xế cầm bộ đàm hỏi: "Chuyện gì vậy? Nếu không đi nữa thì trời sẽ tối hẳn, con đường này đi vào ban đêm rất nguy hiểm."
"... Một cái hố lớn... rơi vào..."
Tài xế chửi thê một câu và cắt đứt liên lạc bộ đàm.
Những công nhân trên xe bắt đầu lo lắng: "Những người dân làng kia lại gây rối à?"
Tài xế than thở: "Đúng vậy! Nói là có một cái hố to, cả hai bánh xe của chiếc xe phía trước đều sa vào đó, con đường hẹp như vậy, chiếc xe đầu tiên dừng lại là cả đoàn xe đều bị tắc lại, thật lài"
Bạch Khương không xuống xe, trời đã tối, ngoài xe không an toàn.
Đoàn xe kẹt cứng trên đường, quản lý Chu mắng tài xế xe đầu tiên tơi bời!
Trách y không nhìn thấy cái hố to đùng mà lao thẳng vào đó?
Nếu xe không sa vào cũng dễ nói, lấp hố hoặc chặt cây làm cầu cũng được, luôn có cách để vượt qua.
Bây giờ đầu xe sa hẳn vào, cần cẩu và các thiết bị khác lại ở phía sau, con đường hẹp thế này, không thể di chuyển được để nâng chiếc xe lên.
Huống hồ, trời đã tối, làm việc cũng không an toàn.
Sau khi mắng lái xe, lại mắng tiếp "đội tiên phong”: "Mắt các người mù hết rồi phải không? Khi các người đi thám thính thôn Tiểu Yến, trên đường đã đeo bịt mắt à? Một cái hố lớn thế mà không thấy sao?!"
"Không thấy thì ít ra cũng phải nghe thấy tiếng bước chân khác đi chứ, các người thật sự là thành việc thì ít mà hỏng việc thì nhiều!"
Đội tiên phong đi thám thính đường tỏ ra bị oan: "Trên cái hố có lớp lá rụng và dây leo che phủ, những thứ này thường thấy trên đường mà, chúng tôi cũng không chú ý đến, hơn nữa chúng tôi đi bộ, cũng không nặng được bao nhiêu? Đi qua đó thực sự không nghe thấy tiếng lạ, cái hố này rõ ràng là đào để chống lại xe lớn mà..."
Dù cho bực mình đến mấy, quản lý Chu cũng chỉ có thể chấp nhận sự thật hôm nay không thể đến đích theo kế hoạch.
Đoàn xe sửa chữa tại chỗ, sẽ khởi hành lại vào sáng mai.
Đêm đó, quản lý Chu không thể ngủ được, người dân thôn Tiểu Yến rõ ràng không hợp tác, cố ý gây khó dễ, không biết ngày mai còn gặp phải trở ngại gì nữa...
Ông ta là người dám nghĩ dám làm, nếu không đã không được chọn làm người phụ trách cho chiến dịch này.
Ông ta ngồi thẳng dậy, mở điện thoại và bấm một dãy số: "Mọi chuyện vẫn ổn chứ? Được, cậu chỉ định mấy người, tối nay cậu dẫn đầu, trước tiên phá cái đường hầm núi Tiểu Yến cho tôi!"
Đúng, không thể đợi đến ngày mai được nữa, người dân thôn Tiểu Yến thấy đoàn xe bị tắc lại ở đây, có lẽ sẽ lơ là cảnh giác, tối nay là thời điểm tốt nhất để hành động.
Nếu chờ đến sáng sớm thì khó tránh khỏi những rắc rối khác, ông ta không sợ đánh nhau với người dân thôn Tiểu Yến, nhưng làm chậm tiến độ thì không tốt, ông ta đã phải "thê quân lệnh" mất rồi!
Chuyến đi này cũng mang theo thuốc nổ, nhưng trong kế hoạch đào bới, thuốc nổ là lựa chọn cuối cùng.
Dù sao dùng thuốc nổ, cấu trúc đường hầm có thể bị ảnh hưởng, việc xây dựng lại phiền phức, chi phí cũng tăng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận