Mang Theo Siêu Thị Lớn Đào Vong

Chương 1166: Hoa Đào Nở Rộ - kết

Chương 1166: Hoa Đào Nở Rộ - kếtChương 1166: Hoa Đào Nở Rộ - kết
Chương 1166: Hoa Đào NO Rộ - kết
Chúc Trọng Thủy xuất hiện, các bạn cùng phòng của anh ta lần lượt hô hào, sau đó cảnh sát cũng đến, mấy người Chung Kính Dương phải làm biên bản.
Sau khi mọi chuyện yên tĩnh, ba người ngồi trên sân thể thao im lặng ngắm sao trời.
"Hai người đi đi, tôi đã không sao rồi." Chúc Trọng Thủy bỗng nhiên lên tiếng.
Sau một lúc im lặng, Chung Kính Dương mới nói: "Tôi đói rồi, tôi sẽ mang cho anh một phần ăn khuya."
"Không đói. Các người đi đi." Anh ta không muốn nhìn thấy đồng đội đã thành công vượt qua phó bản ở bên cạnh mình nữa, điều đó sẽ liên tục nhắc nhở anh ta về sự thất bại của mình.
Anh ta thật ngu ngốc, vào đêm đầu tiên trong phó bản đã bị nữ quỷ dụ dỗ bái đường thành thân... Mọi chuyện đã không thể cứu vãn, anh ta chắc chắn thua rồi.
Đây là lần đầu tiên anh ta tham gia phó bản nhập vai, là suất hợp tác với hội Minh Dương mà chủ tịch Tần Duệ Nghiên đặc biệt dành cho anh ta.
Phải biết rằng suất này trong hội tương trợ Phục Sinh vô cùng cạnh tranh! Anh ta tưởng đây là khởi đầu mới của đỉnh cao, rằng sẽ thu được nhiều điểm trong phó bản nhập vai, nhanh chóng bù đắp điểm thiếu để được tái sinh, nhưng kết quả lại chết ngay từ đầu.
Anh ta đã coi thường phó bản nhập vai, khi mất trí nhớ, người chơi bị phó bản nhào nặn như món đồ chơi. Nếu anh ta cố gắng thêm hai ngày nữa, có lẽ bà Bảy còn có cách...
Nhưng dù sao nghĩ cũng vô ích, mọi chuyện đã thành kết cục đã định.
Chung Kính Dương và Cốc Hinh ngồi thêm hai mươi phút nữa mới rời đi.
Chung Kính Dương vẫn không dám mua điện thoại, sợ phút cuối lại thất bại.
Cốc Hinh nói: "Theo lý thuyết thì không còn nguy hiểm nữa... phì phì! Nói câu này như lập cờ FLAG vậy.' Cô ấy nhanh chóng phi mấy tiếng.
"Dù sao, có chuyện gì thì cậu cứ gọi điện thoại đến tiệm tạp hóa gân chỗ thuê nhà của tôi, chủ tiệm nhận ra tôi."
Cốc Hinh trở ve phòng trọ của mình, nói qua loa với bạn cùng phòng xong thì nằm lăn ra giường không động đậy.
Met mỏi, quá mệt!
Năm đó dịp Quốc khánh leo Vạn Lý Trường Thành với bạn cùng lớp cũng không mệt như thế này, Cốc Hinh ngủ thiếp đi ngay, một giấc ngủ kéo dài hơn mười tiếng, tỉnh dậy đã là sáng hôm sau.
Cô ấy bò dậy khỏi giường, vừa xoa đầu thì thoáng nhìn thấy thứ gì đó phát sáng. Đầu óc chưa kịp phản ứng, đầu đã quay sang...
Vòng sáng! Đó là vòng sáng!
Cốc Hinh trước giật mình sau vui mừng, rồi thở ra một hơi dài. Cô ấy âm thầm tính toán, hôm nay là thứ bảy, chủ nhật vào phó bản, có nghĩa là phó bản lần này có thời hạn bảy ngày?
Không chậm trễ, cô ấy trước tiên ra cửa hàng bên ngoài để gọi điện cho Bạch Khương và Chung Kính Dương.
Số điện thoại của Bạch Khương là số của siêu thị nhỏ dưới ký túc xá, nhưng chủ cửa hàng không gọi người, mà nói: "Cô ấy ra ngoài rồi, có dặn nếu có ai gọi thì nói rằng cô ấy có việc ra ngoài, bảo mọi người đi trước.
"Đi đâu vậy nhỉ?" Cốc Hinh thắc mắc.
May mắn là cuộc gọi tiếp theo kết nối thành công, Chung Kính Dương nói anh cũng đã nhìn thấy vòng sáng, sau khi chia tay, Chung Kính Dương đã đón xe đêm đến thành phố anh công tác, đặt lại phòng khách sạn mà anh đã ở lần trước, đúng lúc phòng này vẫn còn trống... rõ ràng là khách sạn rất đông khách, chật kín người.
Khi hỏi lễ tân về việc phòng này không có ai ở, Chung Kính Dương càng chắc chắn rằng vòng sáng sẽ xuất hiện ở đây.
Quả nhiên, anh chỉ ngủ được vài tiếng thì trời đã sáng, vòng sáng cũng xuất hiện trên mặt đất trong phòng ngủ.
Nghe lời của Cốc Hinh, Chung Kính Dương cũng thử gọi một cuộc điện thoại qua đó, và nhận được lời nhắn giống hệt.
"Vậy chúng ta hãy rời khỏi phó bản trước, tránh để đêm dài lắm mộng."
Tao ngộ của Bạch Khương cho họ biết rằng phó bản này sẽ tiếp tục diễn tiến, nán lại lâu không có lợi.
Cốc Hinh đặc biệt đồng ý, vì vai trò của cô ấy cũng bị gia đình NPC thúc giục kết hôn, cũng tạo ra một đối tượng xem mắt cho cô ấy, cô ấy lo lắng rằng đối tượng xem mắt đó sẽ đột nhiên qua đời, gia đình NPC cũng sẽ tổ chức đám cưới ma cho cô ấy.
Ở bên kia, Bạch Khương ngồi trên xe, đang cúi đầu viết gì đó vào một cuốn sổ.
Gương mặt cô hồng hào, trông rất tươi tắn và đầy sức sống.
Không phải vì đêm qua cô ngủ ngon, thực tế, cô không ngủ cả đêm, sau khi về ký túc xá, cô khóa cửa và bắt đầu mạo hiểm thực hiện một thử nghiệm táo bạo.
Cô lấy ra một cái bát lớn, đặt miếng xương nhỏ màu đen lấy từ bà Bảy vào, sau đó lấy dao gọt trái cây, đốt kỹ bằng nến và rạch cổ tay mình.
Máu tươi chảy ra ào ào, nhanh chóng tụ lại trong bát thành một vũng nhỏ, chỉ trong chớp mắt đã ngập miếng xương đen.
Mặt Bạch Khương bắt đầu tái, tay cũng bắt đầu run, nhưng cô không làm bất kỳ biện pháp cứu chữa nào, chỉ ghé vết thương vào bát lớn, nhìn máu của mình đổ đầy bát.
Tuy nhiên, máu trong bát lớn không bao giờ tràn ra, dường như có một cái miệng ở đáy bát đang há to hút máu. Bạch Khương biết đó là xương đang hút máu, và đó cũng là mục đích của cô.
Bà Bảy nói rằng, cần phải dùng máu tươi nuôi dưỡng xương lâu dài. Bạch Khương đã hỏi: "Vậy cân bao lâu?”
Lúc đó bà Bảy trả lời: "Nhanh thì vài năm, chậm thì cũng có thể lên đến mười năm. Nó cần rất nhiều, rất nhiều máu."
Bà Bảy cho rằng đây là một thử thách cực kỳ khó khăn và lâu dài, nhưng Bạch Khương lại không thấy khó khăn. Đối với người chơi, cơ thể là vật phẩm tiêu hao thường gặp nhất, chỉ cần còn lại chút hơi thở cuối cùng, dùng gói chữa trị là có thể "một nút đổi mới,' tái sinh hoàn toàn.
Chỉ là máu tươi thôi mà, dễ hơn việc mất tay mất chân nhiều.
Thế là, Bạch Khương bắt đầu thức trắng đêm đổ máu nuôi xương, khi không chịu nổi nữa thì dùng một gói chữa trị, rồi tiếp tục chảy máu.
Cho đến khi trời sáng, máu trong bát lớn không còn giảm, Bạch Khương đoán rằng xương đã được ăn no, cô mới dùng gói chữa trị bình thường thứ hai.
Cổ tay trở lại như ban đầu, không cần băng bó gì.
Cô đưa tay vào bát lớn lấy xương ra, ngay khi chạm vào, một cảm giác huyền bí trào dâng trong lòng, dường như có một mối liên hệ không thể diễn tả giữa linh hồn và xương.
Có lẽ nhờ vào việc thường xuyên mở siêu thị Bình An bằng ý thức, Bạch Khương dễ dàng "khám phá” thành công mảnh xương này.
Lượng thông tin khổng lồ tràn vào đầu, đau nhức như muốn vỡ tung.
Khi Bạch Khương thích nghi được, trời đã sáng rõ, mở mắt ra thì thấy vòng sáng bên cạnh giường.
Đếm lại thời gian, hôm nay là ngày thứ bảy bước vào phó bản.
Khi cúi đầu nhìn lại, xương thiên phú trong tay đã biến mất. Bạch Khương không nhịn được mà sờ lên đầu mình, liệu có phải trong não mình bây giờ cũng có một mẩu xương nhỏ khác thường?
"Thật là kỳ diệu..." Bạch Khương thì thâm, xoay người xuống giường.
Cô vòng qua quầng sáng, mang giày rồi ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận