Mang Theo Siêu Thị Lớn Đào Vong

Chương 1265 - Trạm Trung Chuyển



Chương 1265 - Trạm Trung Chuyển



Thực lòng mà nói, cô còn có chút mong chờ phó bản ngày mai! Cô còn lo lắng rằng mình đã lụt nghề rồi.Thẩm Tịnh Tú đột nhiên trở nên căng thẳng, phó bản nhập vai lần trước cho cô ấy trải nghiệm thực sự không tốt, cô ấy rất sợ mình không thể sống sót lần này.Để chuyển hướng sự chú ý, cô ấy bắt đầu làm bánh, Bạch Khương rất nhiệt tình ủng hộ, liên tục khen ngợi cô ấy.Biết được ước mơ trước khi chết của Thẩm Tịnh Tú là mở một tiệm bánh gia đình, cô khẳng định: “Cô chắc chắn sẽ làm được, sau khi hồi sinh, tôi nhất định sẽ đến ủng hộ cô.”Cô còn nói: “Nhà tôi mở siêu thị lớn, còn có thể cung cấp hàng dài hạn cho cô, cho cô giá ưu đãi.”Thẩm Tịnh Tú mím môi cười, ánh mắt lấp lánh: “Được, vậy tôi nhất định sẽ cố gắng, sau này nhờ ánh sáng của cô mà kiếm được nhiều tiền.”Tối hôm đó, Thẩm Tịnh Tú nằm trên giường, đầu óc cứ mãi suy nghĩ lung tung. Cô ấy nhớ lại rất nhiều chuyện, nhưng có lẽ vì bị cuốn vào trò chơi này và luôn đối mặt với nguy cơ sống còn, những ký ức về cuộc sống trước đây dường như đã bị phủ một lớp màn mỏng. Tuy nhiên, cuộc sống những ngày gần đây, hương vị ngọt ngào của món tráng miệng đã gợi lên nhiều kỷ niệm cũ.Tiệm bánh ngọt mơ ước, nơi từng tồn tại trong giấc mơ của cô ấy từ thuở nhỏ, cuối cùng cũng hiện lên rõ ràng trong tâm trí cô một lần nữa."Mình phải sống tiếp, mình phải sống. Rồi mở một tiệm bánh ngọt trang trí thật đẹp, tỏa hương thơm phức." Thẩm Tịnh Tú lật người, bàn tay theo thói quen đặt dưới gối. Cô ấy chạm vào một vật cứng cứng, nhớ ra đó là lá bùa bình an do hội trưởng, một cô gái trạc tuổi, tặng cô.Cô ấy nhẹ nhàng đặt bàn tay lên lá bùa bình an, cầu mong bình an trước khi ngủ.Trong một căn phòng khác, dưới ánh đèn đầu giường Chung Kính Dương cẩn thận tháo lá bùa bình an ra.Anh xem xét kỹ lưỡng các ký hiệu trên đó, với con mắt của người ngoại đạo, những ký hiệu này trông rất thô sơ, có nhiều chỗ bị ngắt quãng. Theo những nếp gấp còn lại sau khi tháo ra, Chung Kính Dương cẩn thận gấp lá bùa bình an lại.Anh không đặt lá bùa lại dưới gối mà bỏ vào túi áo trước ngực, đứng bên giường suy nghĩ nghiêm túc một lúc, rồi…Bắt đầu tháo giường.Chăn, đệm, ván giường...Trong kẽ hở của ván giường kẹp một vật màu vàng, anh cúi xuống, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng kẹp lấy nó.Mảnh giấy bùa màu vàng được gấp thành hình tam giác, Chung Kính Dương tháo ra…trong quá trình tháo, anh có thể xác định nó và lá bùa bình an cùng xuất xứ, cách gấp giống hệt nhau.Khi hoàn toàn mở ra, Chung Kính Dương chăm chú quan sát, khi anh tập trung nhìn, các ký hiệu dường như bắt đầu chuyển động, một loại huyền diệu như gió thoảng qua. Đồng tử rung động, cảm giác đó biến mất chỉ trong một hơi thở, nhìn lại, trước mắt vẫn chỉ là lá bùa bình an bình thường.Tuy nhiên, anh hiểu rằng giấc ngủ ngon đêm qua của mình là nhờ vào lá bùa bình an này. Thực sự là một lá bùa bình an.Chung Kính Dương im lặng gấp lại lá bùa, đặt lại chỗ cũ, sau đó lần lượt đặt lại đệm và các vật dụng trên giường.Nằm trên giường, anh lại cảm nhận được sự yên bình khác thường như đêm qua. Anh nhắm mắt và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.Ngày hôm sau, anh dậy sớm như thường lệ, tinh thần rất tốt. Hôm nay Bạch Khương dậy sớm hơn anh một chút, khi anh vào bếp, Bạch Khương đã nấu xong cháo.“Hôm nay thử tay nghề của em nhé, em nấu cháo hải sản, đây là rau cần, anh tự thêm vào, Thải Lam bị dị ứng với rau cần nên em không thêm vào.”Chung Kính Dương cười: “Được. Em dậy sớm như vậy, sáng nay có kế hoạch ra ngoài phải không?”“Ừ, không phải đã nói chiều mới làm phó bản nhập vai sao? Em sợ mấy ngày không làm nhiệm vụ sẽ lụt mất tay nghề, nên sáng nay làm một nhiệm vụ cho nóng tay.”“Được, vậy cùng đi.”Cốc Hinh và Thẩm Tịnh Tú không ra ngoài, sau khi ăn sáng và tiêu hóa khoảng một giờ, Bạch Khương, Chung Kính Dương và Thiệu Thải Lam cùng nhau ra ngoài đến đại sảnh nhiệm vụ.P/s: Xin lỗi cả nhà mấy hôm rồi bận quá giờ mới quay lại edit tiếp được ạ ^.^ Mong mn vẫn ủng hộ truyện ạ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận