Mang Theo Siêu Thị Lớn Đào Vong

Chương 1253 - Giao Hàng Hạnh Phúc



Chương 1253 - Giao Hàng Hạnh Phúc



Mọi người cùng nhau suy nghĩ, Đoạn Đái Dung thấy đồng đội cố gắng giúp mình tìm cách, trong lòng rất cảm động. Cô ấy ngồi trên ghế, miệng ngậm trái mơ Bạch Khương đưa cho, vị chua ngọt làm dịu đi sự lo lắng, cuối cùng cô ấy cũng có được một chút thư giãn, những ngày qua cô đã chịu quá nhiều áp lực rồi!Cô ấy hỏi về Trì Tiểu Điền: "Các cô có biết địa chỉ cụ thể của cô ấy không? Có lẽ tôi có thể thử tìm."Bạch Khương lắc đầu: "Thật ra cư dân không có địa chỉ cụ thể, khi mua sắm chỉ cần thanh toán trực tiếp là được. Cô giao hàng như thế nào? Có địa chỉ không?" Cô cũng tò mò.Đoạn Đái Dung nói: "Lúc tôi nhận đơn cũng không có địa chỉ, nhưng chỉ cần vào khu dân cư Hạnh Phúc, tôi sẽ biết đơn hàng này thuộc về ai." Cô ấy không thể diễn tả cảm giác đó, chỉ biết rằng nó rất kỳ diệu."Cô đưa điện thoại cho tôi xem, để tôi kiểm tra xem hệ thống nhận đơn như thế nào."Đoạn Đái Dung đưa điện thoại cho Bạch Khương.Trên điện thoại của Đoạn Đái Dung cũng có ứng dụng Hạnh Phúc, bên trong còn có thêm một mục dành cho nhân viên giao hàng.Khi mở ra xem, hệ thống nhận đơn của nhân viên giao hàng đang liên tục nhận đơn, số lượng đã tích lũy đến hơn bảy trăm đơn, quả thật chỉ có tên của cư dân mà không có địa chỉ.Cô kinh hãi: “Làm sao mà gửi được nhiều như thế này!” Không trách từ khi gặp Đoạn Đái Dung đến giờ, cô luôn nghe thấy tiếng điện thoại của đối phương reo liên tục.Nghĩ lại về chỗ kỳ diệu của chiếc nhẫn, cô lại cảm thấy bảy trăm đơn hàng này cũng không phải là không thể giao được, nhưng…Quả nhiên, Đoạn Đái Dung cười khổ: “Giao thì giao được, nhưng làm sao mà so được với đồng nghiệp khác.”Tác dụng phụ của chiếc nhẫn quá lớn, cô ấy không thể đeo nó trong thời gian dài, cô ấy không biết đã dùng bao nhiêu gói chữa trị linh dị rồi.Bạch Khương xem điện thoại, rồi đưa cho Cốc Hinh và Chung Kính Dương xem.Ba người xem xong, điện thoại trở lại tay Đoạn Đái Dung.“Tôi có một ý tưởng.” Chung Kính Dương nói.Bạch Khương liền nhìn về phía anh. Cô đã hiểu chút ít về Chung Kính Dương, nếu anh không có vài phần chắc chắn thì sẽ không dễ dàng mở miệng.Đoạn Đái Dung ngồi thẳng lên: “Anh nói đi.”Chung Kính Dương suy nghĩ rồi nói: “Cô nghe thử xem. Người chơi so sánh lượng giao hàng với nhân viên giao hàng thực sự, thế nào cũng không bằng được. Cô nói quản lý đã nói hai người cuối cùng sẽ không đạt tiêu chuẩn, nhưng ông ta là quản lý, có lẽ quyền quyết định không nhỏ đúng không?”“Số lượng đơn hàng giao đi, ngoài các cô tự xem được thì chỉ có quản lý biết cụ thể. Có lẽ chúng ta có thể thử hối lộ quản lý, để ông ta đánh giá cô đạt tiêu chuẩn.”Như một tia chớp xé tan màn đêm, mắt Đoạn Đái Dung sáng lên ngay lập tức.Đúng vậy, đây cũng là một cách hay!Chính cô ấy đã bị lúng túng, từ khi vào phó bản cứ bận rộn hết chuyện này đến chuyện khác, chỉ một mực nghĩ rằng phải tăng lượng giao hàng, mà không nghĩ đến kết quả thực tập là do quản lý quyết định, còn quá trình thực ra không quan trọng đến thế.Quản lý nói cô ấy qua, cô ấy đương nhiên sẽ đạt tiêu chuẩn thôi!Đoạn Đái Dung kích động đứng lên, đi vài bước tại chỗ, càng nghĩ càng thấy đây là một cách hay.Bạch Khương theo suy nghĩ đó nghĩ tiếp, cũng cảm thấy đây không phải là ý tồi, nên giúp nghĩ cách hối lộ quản lý.“Không phải là quỷ khí thì là sinh khí của người sống, hai thứ này có thể nói là hai loại tiền tệ cứng trong phó bản này.” Bạch Khương nói.Chắc chắn không thể để Đoạn Đái Dung đưa sinh khí của mình đi, nhìn trạng thái của Cốc Hinh bây giờ là biết không thể được.“Vậy chỉ còn cách dùng quỷ khí, cô có đạo cụ không?”Phần lớn đạo cụ đều là những vật phẩm trong phó bản linh dị, có liên quan chặt chẽ với cốt truyện linh dị, hoặc là bị dính một ít oán niệm của quỷ vật, hoặc là trực tiếp phong ấn sức mạnh của quỷ vật.Nói tóm lại, người chơi có thể sử dụng đạo cụ để đối phó với khủng hoảng linh dị ở một mức độ nào đó, vậy theo một ý nghĩa nào đó, đạo cụ chẳng phải cũng là hiện thân của "quỷ" sao?Đoạn Đái Dung vội vàng gật đầu: “Có! Tôi có đạo cụ!”Cô ấy không thể chờ được nữa, muốn đi tìm quản lý thử ngay, nhưng Bạch Khương ngăn lại: “Đừng vội!”Tuy nhiên, cô có thể hiểu được đối phương đang rất nóng lòng, bây giờ bên ngoài trời đã tối, điều đó có nghĩa là thời gian dành cho Đoạn Đái Dung không còn nhiều.“Tôi còn một ý tưởng nữa, cô kiên nhẫn nghe thử xem.”“Cô nói đi, tôi đang nghe đây.” Đoạn Đái Dung mắt sáng rực.“Theo hướng suy nghĩ của Kính Dương, liệu cô có thể đạt được đánh giá thực tập đạt tiêu chuẩn hay không, điểm mấu chốt nằm ở chỗ quản lý, hối lộ ông ta là một cách, nhưng có lẽ có cách quanh minh chính đại hơn để giúp cô tăng thêm lợi thế…”



Bạn cần đăng nhập để bình luận