Mang Theo Siêu Thị Lớn Đào Vong

Chương 1053: Đường hầm núi Tiểu Yến

Chương 1053: Đường hầm núi Tiểu YếnChương 1053: Đường hầm núi Tiểu Yến
Một ngày trôi qua nhanh chóng, tiến độ cũng khá đáng mừng.
Bạch Khương cảm thấy có điều kỳ lạ, hôm nay có vẻ như không thấy bóng dáng một ai của thôn Tiểu Yến, liệu đây có phải là bỏ mặc không quan tâm nữa không?
Sau bữa tối, Bạch Khương lần theo đường mình đi tối qua tới thôn Tiểu Yến.
Theo lý thì đây là thời điểm mọi người đang ăn tối, nhưng nhìn mái nhà của thôn Tiểu Yến từ xa, cô không thấy một chút khói bếp nào.
Chẳng lẽ cả làng nấu xong cơm cùng một lúc?
Một linh cảm không lành dấy lên trong lòng, Bạch Khương tăng tốc bước chân.
Cuối cùng cũng vào được thôn.
Thật ra tối hôm qua cô không vào thôn, đây là lân đầu tiên cô bước vào thôn Tiểu Yến, cảm giác mà thôn mang lại cho cô là sự lạc hậu, nghèo khó và yên tĩnh.
Quá yên tĩnh, không chỉ không có khói bếp vào giờ ăn, mà còn không có một tiếng động nào của vật nuôi, cả làng chìm trong im lặng chết chóc, Bạch Khương cảm thấy lạnh sống lưng.
Cô chọn một nhà gần đó, nhẹ nhàng gõ cửa: "Có ai ở nhà không?"
Không ai đáp lại.
Gió đêm trên núi mang theo hơi lạnh, thổi qua căn nhà tạo nên tiếng rít gào.
Bạch Khương cầm dao trong tay phải, tay trái đẩy cửa ra.
Vừa đẩy một cái cửa đã mở, Bạch Khương cẩn thận bước vào, trước tiên vào phòng khách.
Phòng khách rất lộn xộn, bát đĩa chưa được dọn vẫn đặt trên bàn, bây giờ là mùa hè, nhìn độ phân hủy của thức ăn còn sót lại, có vẻ như là thức ăn thừa của hôm nay.
"Có ai ở đây không?”
Bạch Khương nhanh chóng kiểm tra lại ngôi nhà, không thấy bóng dáng một ai, chỉ thấy tủ quần áo, ngăn kéo và các đồ nội thất lưu trữ khác đều trống không, một số thậm chí còn không đóng cửa tủ, chiếc chăn cũ bị kéo lê trên nền nhà, và một số quần áo cũ cũng bị vứt bừa bãi trong tủ.
Cô tiếp tục đến bếp, thùng gạo cũng trống không.
Sau đó cô tìm đến hầm, hầm cũng trống không.
Trong lòng đã có dự đoán, Bạch Khương kiểm tra thêm căn nhà thứ hai, nhà thứ ba... tất cả đều có cảnh tượng hỗn độn sau khi di dời gấp gáp.
Trở lại cổng làng, Bạch Khương nhìn những vết lốp xe chồng lên nhau trên con đường đất của làng, có vẻ như ngôi làng này thực sự đã di dời trong thời gian ngắn.
"Xin chào."
Có tiếng bước chân từ phía sau, Bạch Khương cảnh giác quay lại.
Người đến là một phụ nữ trẻ. Tập Tiệp mỉm cười với Bạch Khương: "Xin chào, tôi là Tập Tiệp, tôi đã kiểm tra vài căn nhà ở bên kia, tất cả đều trống không, bên cô cũng vậy phải không?”
"Ừm, có vẻ như họ đã vội vàng dọn đi." Bạch Khương gật đầu với cô ấy: "Tôi sắp quay trở về, còn cô thì sao?"
"Cùng đi thôi, trời cũng đã tối." Tập Tiệp vội nói.
Giữa hai người cách nhau khoảng một cánh tay, Tập Tiệp chủ động nói: "Không biết cô có nhận ra không, thực ra tôi cũng đi cùng một chiếc xe buýt với cô, hôm nay tôi cũng ngồi không xa cô và chị Kim lắm, tôi nghe thấy cuộc nói chuyện của cô, tôi cũng nợ cô một lời cảm ơn."
Bạch Khương nhận ra ánh mắt của Tập Tiệp, cũng là người mới, so với Kim Lương Phương thì Tập Tiệp có vẻ bình tĩnh và ổn trọng hơn.
Nghe vậy, cô cười một cái: "Không cần khách sáo đâu, chỉ là giúp một tay mà thôi."
Tập Tiệp cũng mỉm cười, giữa bao người chơi cũ, những người sẵn lòng giúp đỡ không nhiều, cô ấy ở bên này nghe ngóng, ở bên kia quan sát, học hỏi được nhiều điều, trong lòng thực sự biết ơn.
Cô ấy thấy Bạch Khương tránh NPC rời đi, thì vô thức theo sau, thấy Bạch Khương kiểm tra từng nhà, cô ấy cũng học theo.
"Trong đoàn xe không có nhiều vũ khí, khi cô lục lọi mấy ngôi nhà lúc nãy có lấy được thứ gì có thể sử dụng không?" Bạch Khương hỏi thêm một câu trong lúc còn chưa đi xa.
"Tôi có đấy!" Tập Tiệp rất vui vẻ: "Tôi tìm thấy một con dao bếp! Tôi đã để vào trong ba lô rồi.' Cô ấy vỗ vỗ vào chiếc ba lô màu xanh rêu của mình.
"Thế thì tốt rồi, cả thôn Tiểu Yến đều di dời, chắc chắn sẽ có rắc rối lớn ở đường hầm, cô cũng hãy cảnh giác một chút." Bạch Khương nhắc nhở.
Tập Tiệp nghiêm túc gật đầu: "Tôi sẽ làm vậy, cảm ơn cô, Bạch Khương. À, tay cô không sao chứ?"
Bạch Khương cúi đầu nhìn tay mình, bàn tay đó được băng bó dày đặc, mùi thuốc và mùi máu xộc lên qua băng, bàn tay vì bị bó chặt mà cứng đờ, cô cố gắng không dùng tay đó.
Đây là vết thương cô tự xử lý sau khi dùng nắm đấm đập vào tượng gỗ trong lần chơi phó bản trước, cô cảm thấy chưa đến mức phải sử dụng gói chữa trị.
"Không sao, khi cần thiết tôi sẽ dùng gói chữa trị." Bạch Khương cười nói.
Tập Tiệp không hỏi thêm nữa.
Người ta nói không ai tính trước được số phận, đôi khi sự việc phát triển hoàn toàn không như dự tính của người chơi, dù chuẩn bị kỹ càng đến mấy cũng vô ích.
Bạch Khương và Tập Tiệp đi về phía đường hầm.
Trong khi đó, Vệ Hưng Học và hai người chơi khác cũng lững thững đi trên đường. Họ đến làng sớm hơn nhưng chỉ lục lọi qua một vài nhà rồi rời đi, không gặp mặt Bạch Khương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận