Mang Theo Siêu Thị Lớn Đào Vong

Chương 1236 - Giao Hàng Hạnh Phúc



Chương 1236 - Giao Hàng Hạnh Phúc



Cổ họng không nhịn được mà phát ra tiếng rên rỉ, Bạch Khương đau đớn đến nỗi phải khom người xuống, suýt nữa không ôm nổi thùng hàng.Cô không nhịn được cười khổ, phó bản đúng là phó bản, dù để lại một đường sống cũng không cho người chơi dễ dàng nắm bắt.Đau đớn và khó chịu quá mức, từng khe xương như bị kim băng đâm vào, từng mạch máu như chảy đầy băng giá, thậm chí cô cảm thấy mỗi tế bào của mình đều ngâm trong âm khí lạnh buốt của nước hóa băng.Mỗi phút mỗi giây đứng ngoài đều khiến cô cực kỳ khó chịu.Cô quyết định quay lại theo đường cũ.Khoảnh khắc đóng cửa, cô tháo chiếc nhẫn ra, không nhịn được ngã xuống đất, nằm một lúc lâu mới lật người lại được, toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi.Sau khi hồi sức, Bạch Khương mới mở bàn tay ra để lộ chiếc nhẫn bạc, chiếc nhẫn cũng bị mồ hôi lạnh thấm ướt, cô tùy tiện lau qua rồi nhét vào siêu thị.Thứ này chính là chìa khóa để vượt qua phó bản, cần phải đặt ở nơi an toàn và đáng tin cậy nhất.Cô không tin tưởng nữ quỷ!Nhìn chiếc đồng hồ lấy từ siêu thị ra, thời gian cô ở ngoài đã trôi qua sáu tiếng rồi!Điều này sao có thể? Cô cảm thấy chỉ ra ngoài khoảng mười mấy phút, nếu là sáu tiếng, không phải cô đã bị đau chết từ lâu rồi sao?Có vẻ như tốc độ chảy thời gian bên trong và bên ngoài ngôi nhà không giống nhau. Trong cái lồng khu dân cư hạnh phúc này, thời gian trôi nhanh hơn bên ngoài gấp hơn hai mươi lần, sinh hoạt hàng ngày cũng vì thế mà tăng gấp nhiều lần.Không trách nữ quỷ nói không biết từ lúc nào quỷ khí đã hết.Bạch Khương cũng không khỏi cảm thấy khẩn trương, cô nhanh chóng sử dụng một gói chữa trị linh dị, ngay lập tức toàn bộ hàn khí trên người biến mất.Tiếc là sau khi cô đeo lại chiếc nhẫn, cái lạnh thấu xương lại ập đến. Cô cố gắng chịu đựng, quyết tâm bước ra khỏi phòng.Lần này, cô ra ngoài lâu hơn một chút và may mắn đã nhìn thấy bài vị có tên Chung Kính Dương.Khi nhìn thấy bài vị có tên Chung Kính Dương, Bạch Khương đã gần đạt đến giới hạn của mình.Khi cô chuẩn bị quay lại, trong tầm mắt thoáng thấy một bài vị mờ mờ ảo ảo trong sương mù, tên trên bài vị đó có chút khác biệt, màu sắc nhạt hơn. Ngay lập tức cô cảm thấy đó là tên của một người chơi.Bước tới gần xem, không ngờ đó lại là tên của đồng đội quen thuộc, thật sự là một niềm vui bất ngờ.Cô nói nhanh, sau khi tóm tắt những điểm chính mới bổ sung thêm: “Đúng rồi, chứng cứ phải không, để em đọc một đoạn thư anh viết nhé!”Lấy thư của Chung Kính Dương từ siêu thị ra, cô đọc nhanh vài câu, còn đọc sai hai câu.“Đây coi như là tín hiệu nhận ra nhau nhé, em thật sự là Bạch Khương! Không được, em phải đi ngay, em sắp không chịu nổi nữa rồi! Trời cũng sắp tối rồi!”Bạch Khương vội vã rời đi, gần như chạy thục mạng.Sương mù đen càng lúc càng nhanh, như thể có một đôi tay vô hình đang khuấy động, đôi khi từ một góc nào đó sẽ lộ ra một đôi mắt đầy thèm thuồng và oán hận nhìn chằm chằm cô.Cảm giác bất an này khiến Bạch Khương nổi da gà, mắt giật liên tục.Cô nhớ lại Tiểu Hắc Xà đã nhìn thấy bóng đen lúc nhúc, sau khi bị nữ quỷ kéo vào nghĩa trang, cô đã có thể xác định bóng ma đưa điện thoại cho mình không phải là bóng ma mà Tiểu Hắc Xà đã thấy, bởi lúc đó cô không cảm nhận được sự kinh hoàng và đe dọa tột cùng này.Nữ quỷ nói chưa từng nghe qua Quỷ Vương, có lẽ những bóng ma đưa điện thoại khắp nơi đó là tay chân của Quỷ Vương chăng?Dù sao Quỷ Vương cũng là vua, dưới tay phải có vài con quỷ làm việc cho mình chứ.Cô cảm thấy kẻ đứng sau là một loại tồn tại giống như quỷ vương, nếu không thì cần nhiều quỷ khí của các hồn ma cũ để làm gì?Điều này giống như cốt truyện trong phim ma: quỷ lớn ăn quỷ nhỏ, sau đó quỷ lớn nuôi béo lên trở thành một loại tồn tại hung tàn hơn, gây họa khắp nơi. Lúc đó cần một cao tăng đắc đạo hoặc một thiên sư trẻ tuổi đến giải cứu thế giới.Đáng tiếc là trong phó bản không có cốt truyện như vậy, chỉ có những người chơi trở thành cá nằm trên thớt, vật lộn trong cơn hấp hối.Đột nhiên, một cảm giác sợ hãi ập đến, làm cô nổi da gà!Nguy hiểm! Nguy hiểm! Nhanh trốn đi!Nhanh lên!Khoảng cách đến "nhà" của cô vẫn còn xa, Bạch Khương không do dự sử dụng một thẻ cửa.Cô đã thử trong "nhà" rồi, thẻ cửa của căn phòng an toàn từ phó bản bình thường [Cuộc chiến giành rương bảo vật] có thể sử dụng trong phó bản linh dị, đảm bảo ba phút an toàn.Vừa bước vào căn phòng an toàn, Bạch Khương thở hổn hển ngồi sụp xuống đất.Chân trước vừa vào, chỗ cô vừa đứng không xa, trong không khí lờ mờ hiện ra một khe nứt mỏng như sợi dây câu, khe nứt đó tràn ra bóng đen.



Bạn cần đăng nhập để bình luận