Mang Theo Siêu Thị Lớn Đào Vong

Chương 1174: Trạm Trung Chuyển

Chương 1174: Trạm Trung ChuyểnChương 1174: Trạm Trung Chuyển
Chương 1174: Trạm Trung Chuyển
Khách vừa rời đi, Chung Kính Dương và Cốc Hinh đã trở và.
Bạch Khương nói với họ về việc Tống Cận Linh và bạn trai Ngụy Chí Minh xin gia nhập đội phó bản nhập vai: "Em đã trò chuyện qua, cảm giác cũng ổn."
"Em quyết định là được rồi, nhưng đây cũng được xem là một bất ngờ đấy, không ngờ lại có người mới muốn gia nhập. Lần trước phó bản của ba người Tung Văn Tâm thất bại thật đáng tiếc, chị cứ nghĩ rằng những ngày sau này đội ngũ của chúng ta vẫn chỉ có ba người thôi." Cốc Hinh nói.
Đôi khi cô ấy nghĩ đến Lý Chính Đạo, người đó thật sự không phải là một người tốt, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng Cốc Hinh phải công nhận một điều rằng: làm như Lý Chính Đạo thật sự dễ dàng tìm được đồng đội cho phó bản nhập vail
Cứ mỗi bảy ngày nhất định phải vào phó bản nhập vai, nhiều người chơi chỉ nghe thấy đã sinh lòng bài xích.
"Ngày mai là ngày thứ ba kể từ khi họ nghe đến phó bản nhập vai, muộn nhất là ngày mai phải dẫn họ vào phó bản nhập vai, mọi người có ý kiến gì không?" Bạch Khương hỏi.
Hôm nay mới làm phó bản nhập vai, ngày mai lại tiếp tục làm thì áp lực quá lớn, nếu đồng đội không chịu được, cô có thể tìm đến hội Hàn Thiên hoặc hội Hỗ Trợ Phục Sinh để mượn hai người chơi đến bổ sung khoảng trống.
Cốc Hinh ngập ngừng một chút: "Nếu là chiêu mai, chị có thể, sáng mai chị không làm phó bản, sẽ nghỉ ngơi một chút."
Chung Kính Dương nói: "Anh thế nào cũng được, vừa rồi anh làm phó bản bình thường. Đúng rồi, vừa rồi anh và chị Cốc Hinh cũng nói chuyện với một người chơi, đó là người chị Cốc Hinh quen trong phó bản, nếu người đó đồng ý sẽ đến căn hộ thăm hỏi."
Bạch Khương mỉm cười: "Đều là tin tốt, chúng ta cần thu hút thêm những người chơi có năng lực tốt vào, hội hỗ trợ Minh Dương của chúng ta sẽ ngày càng lớn mạnh."
Trương Hi Viện mải mê đọc ghi chú, khi hoàn hồn lại thì đã đến giờ ăn tối, cô ấy có chút ngượng ngùng, Bạch Khương mời cô ấy ăn tối nhưng cô ấy lắc đầu, nói rằng mình đã đóng gói cơm ở phòng sẵn rồi, không ăn sẽ hỏng.
Cảm ơn Bạch Khương, rồi chào tạm biệt Cốc Hinh, Trương Hi Viện nhanh chóng rời đi.
"Tâm tư cô ấy nhẹ nhàng như dòng suối nhỏ." Cốc Hinh nhìn theo Trương Hi Viện rời đi, nụ cười trên khóe miệng vẫn không tắt.
Cô ấy có ấn tượng tốt về Trương Hi Viện, đơn thuần không có suy tính, là người chân thành.
Đáng tiếc Trương Hi Viện không muốn làm phó bản nhập vai, ngay cả phó bản linh dị cũng chỉ làm vài lần, kinh nghiệm không đủ, nếu không cô ấy là một đồng đội phó bản nhập vai rất tốt.
Sau khi ăn tối, Bạch Khương quay trở lại phòng. Vừa mở cửa, cô đã nghe thấy tiếng động nhẹ nhàng của loài bò sát. Một dải màu đen di chuyển trên sàn nhà, quấn quanh chân cô và bò lên.
Bạch Khương vẫn có chút bản năng sợ hãi và e ngại đối với loài bò sát máu lạnh này. Cô cố gắng kiềm chế cảm giác đó, sự tò mò về thú cưng mới đạt đến đỉnh điểm.
Cô ôm con rắn đến ghế sofa ngồi xuống, trước tiên quan sát một vòng xung quanh phòng để chắc chắn rằng mọi thứ không bị xáo trộn. Xem ra con rắn này khá ngoan.
"... Trước tiên, đặt cho mày một cái tên nhé..." Bạch Khương vuốt ve đầu lạnh như băng của con rắn và suy nghĩ. Cô không giỏi đặt tên, nghĩ đi nghĩ lại vẫn không thấy cái nào hay, cuối cùng cô đơn giản đặt tên là "Tiểu Hắc Xà".
Đặt xong, cô tự cười: "Tiểu Hắc Xà, cái tên này được không?"
Tiểu Hắc Xà mới được đặt tên vừa ngả đầu lên đỉnh đầu Bạch Khương, vừa phì phì thè lưỡi rắn.
Bạch Khương cẩn thận cảm nhận, không cảm thấy có sự không hài lòng hay khó chịu nào.
"Được rồi, vậy gọi mày là Tiểu Hắc Xà nhé. Mày ăn gì? Có cần ăn không?"
Bạch Khương chưa từng nuôi rắn, thậm chí cả mèo hay chó cũng chưa nuôi qua. Nhưng ít nhất cô biết mèo chó có thể ăn thức ăn cho mèo, cho chó, hoặc có người cho chúng ăn cơm thừa canh cặn cũng nuôi chúng rất tốt. Vậy rắn ăn gì?
Cô thì biết trăn khổng lồ ăn người.
Cô nhìn chằm chằm vào con trăn khổng lồ phiên bản mini này... cô cũng không chắc con Tiểu Hắc Xà này có phải là hậu duệ của con trăn khổng lồ rừng mưa ngày xưa hay không.
Dù sao, trăn khổng lô toàn thân đen bóng không có hoa văn, từ hình dáng bên ngoài thì hai loài này đã có sự khác biệt. Chỉ là vì trứng rắn ở trong tổ trăn khổng lồ nên cô mới nghĩ trứng rắn là con của nó.
"Mày ăn thịt khủng long không?" Bạch Khương bắt đầu thử, cô lấy ra thịt khủng long, cơm, gà nướng, móng gà luộc... nhưng Tiểu Hắc Xà đều không ăn, chỉ lượn lờ trên người cô.
Bạch Khương chưa nuôi mèo bao giờ, nhưng bên cạnh siêu thị có một cửa hàng thú cưng, thỉnh thoảng cô đứng bên ngoài nhìn vào trong. Lúc này, cô cảm thấy con rắn này coi mình như giá leo của mèo Vậy.
"Mày không ăn à? Không đói sao?" Bạch Khương thấy nó không ăn gì, đành phải cất hết đồ đi.
Cô cũng không ép buộc Tiểu Hắc Xà, thực ra cô có linh cảm rằng đây không phải là con rắn nhỏ bình thường, có lẽ không thể nuôi dưỡng bằng cách thông thường.
Quả nhiên, đến tối, Tiểu Hắc Xà truyền đạt tín hiệu "đói" đây nôn nóng.
Bạch Khương hỏi nó: "Mày muốn ăn gì?', Tiểu Hắc Xà cuộn tròn lại thành một đống, Bạch Khương nghĩ, trông giống như Tiểu Hắc Xà trong trứng rắn.
Cô ngay lập tức lấy cái xô chứa vỏ rắn bị vỡ ra khỏi siêu thị. Khi xô vừa chạm đất, Tiểu Hắc Xà đã nhanh chóng chui vào trong xô.
Bạch Khương ngó vào và thấy nó đã chôn cả đầu vào trong lớp máu còn sót lại.
Uống vài ngụm máu, Tiểu Hắc Xà đã thỏa mãn, bò ra khỏi xô và cuộn quanh chân Bạch Khương, không nhúc nhích.
Thấy trong xô còn lại một lớp máu mỏng, Bạch Khương cất đi, để lại cho lần sau tiếp tục cho nó uống. Gói chữa trị dùng không uổng phí, máu được dùng không lãng phí một giọt nào, lần này đầu tư lấy máu coi như một công đôi việc, thành công rực rỡ.
Tối hôm đó, cuối cùng Bạch Khương cũng có một người bạn đồng hành trên giường, Tiểu Hắc Xà cuộn trên cột đèn bàn đầu giường, yên bình ngủ cùng Bạch Khương.
Chiều mới làm phó bản nhập vai, buổi sáng cũng không thể lãng phí. Về việc học thuật Âm Dương, Bạch Khương cho rằng không thể nóng vội.
Trải nghiệm tương tự như “nhập định" ngày hôm qua vẫn làm cô run sợ khi nhớ lại, cô suýt chút nữa đã lạc lối trong thế giới phức tạp và huyền diệu đó!
Học thuật Âm Dương là để đảm bảo cho bản thân, vượt qua phó bản tốt hơn, không thể vì cái nhỏ mà mất cái lớn.
Hơn nữa, những nội dung đổ vào đầu cô ngày hôm qua đã đủ để cô từ từ thưởng thức và nghiền ngẫm, tham nhiều không tốt.
Sáng sớm Bạch Khương đã ra ngoài, Chung Kính Dương vì chiều qua làm phó bản bình thường nên còn dư sức, không định lãng phí buổi sáng này, hai người cùng nhau đến sảnh nhiệm vụ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận