Mang Theo Siêu Thị Lớn Đào Vong

Chương 991: Trung Tâm Chăm Sóc Sau Sinh Nhi Khang

Chương 991: Trung Tâm Chăm Sóc Sau Sinh Nhi KhangChương 991: Trung Tâm Chăm Sóc Sau Sinh Nhi Khang
Đây đâu phải là trung tâm chăm sóc sau sinh? Cơ bản là trung tâm "Tống Tử*"!
*Cầu con trai.
Bạch Khương nhìn lại bữa trà chiêu trên bàn, hoàn toàn không có ý định thưởng thức.
Trung tâm chăm sóc sau sinh này chắc chắn có vấn đề, phó bản yêu cầu người chơi làm gì để vượt qua? Sinh con an toàn? Hay là bỏ đứa bé này?
Bạch Khương đang suy tư, điện thoại lại rung lên.
Cô nhấc máy, màn hình hiển thị "Chồng".
"Tiểu Khương à, hôm nay thế nào?...'
"Chồng" quan tâm Bạch Khương hết mực, nói rằng dự án của anh ta vẫn còn bận rộn, tạm thời không thể về, bảo cô yên tâm ở lại trung tâm chăm sóc sau sinh Nhi Khang, còn bảo cô khi rảnh rỗi thì nên khảo sát thêm, chọn lựa người hộ lý tốt nhất chăm sóc cô khi ở cữ.
"Anh đã sắp xếp cho em đi siêu âm chưa? Bây giờ là con trai hay con gái?" "Chồng" hỏi.
Bạch Khương không biết "Bạch Khương" trong phó bản này tính cách thế nào, nên cố gắng nói chuyện một cách bình tĩnh và điềm đạm: "Chưa."
"Ồ, vậy khi nào có kết quả thì thông báo cho anh ngay nhé. Thuốc bổ mà Nhi Khang cung cấp em nhất định phải uống đúng cách, đừng bỏ sót, bố anh đã đặt tên cho cháu trai lớn rồi..."
Nói thật, nói chuyện với người chồng giả này mang lại không ít "ô nhiễm tinh thần" cho Bạch Khương, sau khi cúp máy, Bạch Khương đóng gói thức ăn trên bàn vào túi và ném vào thùng rác của siêu thị, chỉ để lại một ít như thể đã ăn dở.
Đợi hộ lý vào dọn dẹp bát đĩa, Bạch Khương nói: "Tôi muốn ra ngoài dạo một chút."
Hộ lý cười nói: "Xin vui lòng chờ một chút, tôi sẽ đến đón cô sau mười phút."
Trung tâm chăm sóc sau sinh thực hiện dịch vụ chăm sóc một-một rất nghiêm túc,'Bạch Khương" được phân công một hộ lý chính là người này.
Lần này Bạch Khương nhìn rõ tấm bảng tên cô ta đeo trước ngực, viết "Hộ lý cấp một Trần Hồng.
Trân Hồng làm việc nhanh nhẹn, không đến mười phút đã quay trở lại phòng, chăm sóc bên người Bạch Khương, tránh cho cô bụng lớn lại bị ngã sấp xuống.
Đến hành lang, Bạch Khương thấy nhiều người phụ nữ mang thai giống như mình, bên cạnh họ cũng đều có một hộ lý đi theo sát.
Các bà bầu và hộ lý sống hòa thuận với nhau, không khí vui vẻ, đâu đâu cũng là tiếng cười nói.
Bạch Khương nghe hộ lý nói:
"Bụng cô bắt đầu nhọn ra rồi, chắc chắn sẽ là con trai."
"Cô Vương đi chậm lại một chút, đi nhanh quá không tốt cho bụng."
"Khát à? Vậy tôi đỡ cô đi đến phía trước ngồi một chút, sau đó tôi sẽ lấy cho cô chén canh ngọt.
"Thuốc bổ không thể uống hai lần một ngày sao? Tôi muốn uống hai lần, hiệu quả tốt hơn một chút."
Bạch Khương im lặng tựa vào tay vịn trên tường đi chậm rãi, nội dung nghe được không có câu nào khiến cô cảm thấy thoải mái.
Đây là bối cảnh của một thành phố lớn phát triển kinh tế, còn có trung tâm chăm sóc sau sinh, có thể coi là sản phẩm tiến bộ của thời đại, nhưng bên trong vẫn thối nát, không khác gì bản chất của phó bản [quỷ thai] mà cô từng vào, dù bối cảnh lúc đó là làng mạc hẻo lánh lạc hậu.
Bạch Khương không biết tại sao mình luôn gặp phải những phó bản như vậy, nhưng đã gặp phải thì phải đối mặt.
Đang suy nghĩ, Bạch Khương nhìn vào đôi mắt của một người, lập tức hiểu rằng đối phương là người chơi.
Hai người gật đâu chào nhau, và tiến vê phía nhau một cách ăn ý.
Bụng của Tống Lệ Gia cũng khoảng sáu bảy tháng, trông to hơn bụng của Bạch Khương một chút.
Hai người đuổi hộ lý đi, ngồi trên ghế nói chuyện.
Hộ lý không đi xa, đứng ở không xa nhìn họ, vẻ mặt tận tâm tận lực.
Bạch Khương thu hồi tâm nhìn, đầu xích lại gần về phía Tống Lệ Gia: "Cẩn thận với hộ lý của cô."
"Quá rõ ràng, cô cũng phải cẩn thận, đừng ăn những thứ cô ta đưa." Tống Lệ Gia cũng nói nhỏ.
Hai người trao đổi một số thông tin tình báo, khác với Bạch Khương nhận được cuộc gọi từ "chồng", Tống Lệ Gia không nhận được cuộc gọi từ "chồng".
Cô ấy tự mình thu thập một số thông tin từ ứng dụng liên lạc trên điện thoại.
"Tôi chuyển đến đây là do được một người thân giới thiệu, nói rằng chuyển vào đây sẽ đảm bảo sinh con trai, tôi đã sinh một cô con gái rồi." Tống Lệ Gia nói: "Tôi ở phòng đôi, nhưng người kia là NPC.”
Bạch Khương ở phòng đơn, có vẻ như điều kiện kinh tế của "Bạch Khương” tốt hơn "Tống Lệ Gia" một chút.
Trong lúc hai người nói chuyện, một bà bâu chống tay vào eo đi qua, cười nói: "Các cô không phiền nếu tôi tham gia trò chuyện cùng chứ?"
Đó là một người chơi nữa.
Người chơi đến tên là Kim Tô Mỹ, trông còn trẻ hơn Bạch Khương vài tuổi, cô ấy nói: "Tôi chết khi mới mười bảy tuổi."
Nhưng cô ấy đã tham gia trò chơi được hai năm/Có lẽ bây giờ tôi đã mười chín tuổi."
Tống Lệ Gia ngạc nhiên: "Thế thì cô thật lợi hại, tuổi còn nhỏ đã tham gia trò chơi." Và còn sống sót được hai năm, rõ ràng là có hy vọng hồi sinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận