Mang Theo Siêu Thị Lớn Đào Vong

Chương 1076: Bữa Cơm Tất Niên

Chương 1076: Bữa Cơm Tất NiênChương 1076: Bữa Cơm Tất Niên
Cậu ta còn nói rất ngọt: "Nhưng em vẫn thích đến nhà ông bà nội nhất, ông bà nội rất tốt với em, ông bà ngoại lại cưng chiêu Bối Bối hơn, Bối Bối luôn giành đồ chơi với em, mẹ còn bắt em nhường cho Bối Bối!"
Cậu bé chưa đến mười tuổi, suy nghĩ đơn giản, hôm nay lại là giao thừa, trong đầu cậu ta chỉ toàn là ăn uống và chơi đùa, Bạch Khương không thể thăm dò được thông tin gì có giá trị.
Mười mấy phút trôi qua, cậu em họ mới chọn xong pháo mình muốn, mang giỏ pháo nhìn Bạch Khương với ánh mắt đầy hy vọng, Bạch Khương hơi nâng cằm lên: "Gọi một tiếng dễ nghe xem nào."
"Chị ơi, chị tốt nhất, xinh nhất, chị mua cho em nhé!"
Bạch Khương liền trả tiên.
Reo lên một tiếng vui sướng, cậu em họ chạy ra đường chơi cùng những đứa trẻ khác, Bạch Khương đứng ở không xa nhìn cậu ta, tiện thể quan sát xung quanh.
Trên phố là những đứa trẻ đuổi bắt nhau, người đi đường xách theo những túi lớn túi nhỏ, tiếng chuông xe đạp vang lên ở đầu phố, những chiếc xe hơi đi chậm rãi vào khu chung cư...
Phó bản này hiện tại rất bình thường.
Bạch Khương kiên nhẫn chờ đợi trong sự cảnh giác.
Trong lúc nhìn em họ chơi pháo, Bạch Khương đã quan sát nhiều người, nhưng không ai giống người chơi cả.
Không biết những người chơi khác đã được sắp xếp ở đâu và tình cảnh của họ bây giờ ra sao.
Trong cùng một khu, tại tòa nhà số 2, tâng 10, người chơi mới Ngô Niệm Xảo đang cứng nhắc ngồi trên chiếc ghế nhỏ, tay máy móc bóc hạt dẻ.
Hạt dẻ đã được luộc qua nước nóng một lần, sau đó dội qua nước lạnh, nên việc bóc trở nên dễ dàng hơn.
Nhưng đó không phải là trọng điểm! Trọng điểm là cô ấy rõ ràng đã chết, nhưng sao giây tiếp theo lại xuất hiện ở đây, có người gọi cô ấy là Tiểu Duyệt, thúc giục cô mau vào bếp giúp bóc hạt dẻ.
"Tôi không biết các người là ai..." Ngô Niệm Xảo buột miệng nói, vừa định hỏi "Các người là ai và tôi đang ở đâu” thì thấy người phụ nữ thúc giục mình mặt mày chợt sa sầm, ánh mắt u uất.
Cảm giác được sự bất thường, lông tóc của Ngô Niệm Xảo dựng đứng cả lên.
Cô ấy nuốt ngược lời nói còn lại vào trong.
Người phụ nữ tiến lại gần cô ấy: "Mẹ là mẹ của con đây, con không nhận ra mẹ sao?"
Ánh nhìn nghi ngờ và nguy hiểm của người phụ nữ quét khắp mặt và người Ngô Niệm Xảo, cô ấy cảm thấy như máu thịt và xương cốt của mình bị một lưỡi dao sắc bén xé toạc ra, cơ thể run rẩy không ngừng. Cô ấy hiểu mình đang gặp phải sự việc dị thường.
Định thần lại, Ngô Niệm Xảo trả lời: "Con tất nhiên nhận ra, vâng mẹ, con đi bóc hạt dẻ ngay đây.
Người phụ nữ lập tức nở nụ cười, biểu cảm như từ mùa đông lạnh giá chuyển sang mùa xuân ấm áp hoa nở.
"Giỏi lắm, hôm nay là đêm giao thừa, người thân và bạn bè đều đến chơi ăn cơm, chúng ta phải chuẩn bị sớm, lát nữa con bóc hạt dẻ xong thì đi ra cửa hàng mua hai thùng nước ngọt về, nếu nặng quá thì nhờ chủ quán đưa vào thang máy, chỉ mua nước dừa và nước cam có ga, nhớ chưa?”
"Nhớ rồi ạ, nước dừa và nước cam có ga."
Ngô Niệm Xảo vào bếp bắt đầu xử lý hạt dẻ.
"Mẹ" bảo rằng hạt dẻ này sẽ dùng để nấu gà, có lẽ khách sẽ đến rất đông, túi hạt dẻ này chắc phải hơn ba cân.
"Mẹ" đang trong bếp chặt gà, từng nhát dao chặt xuống thớt đều làm tim Ngô Niệm Xảo nhảy dựng lên, sự bất an lan tràn trong lòng.
Cô ấy đã chết, nhưng lại đến một nơi kỳ quái, còn có thêm một cái tên mới là "Tiểu Duyệt" và một người mẹ mới.
Ngô Niệm Xảo không biết đây là địa phủ hay thiên đường, không rõ trên người mình đã xảy ra chuyện gì, cô ấy chỉ còn cách tạm thời ẩn mình, quan sát xem chuyện gì đang xảy ra.
Cùng lúc đó, trong một căn hộ ở tâng 5, tòa nhà số 2, người chơi mới Triệu Phong nhất quyết đòi ra ngoài.
"Tôi thật sự không phải là Quân Quân! Các người nhận nhầm người rồi!"
Triệu Phong nhớ rõ mình đang tụ tập uống rượu với bạn bè, nhưng khi tỉnh dậy lại thấy mình trong một căn phòng xa lạ, không chỉ tỉnh rượu mà còn bị khống chế.
"Nếu các người cứ dây dưa, tôi sẽ báo cảnh sát đấy!" Triệu Phong trừng mắt nhìn mấy người chặn mình, giọng nói dữ tợn.
Anh ta vốn nóng tính, dễ tức giận, bị chặn lại thì càng bực bội, dù mấy người lạ trước mặt có vẻ u ám oán độc anh ta cũng không chút sợ hãi, trái lại còn xắn tay áo: "Muốn đánh nhau thì cùng lên đi! Ông đây không sợ các người!"
"Anh, thật sự không phải là Quân Quân?" Ông lão dẫn đầu ngước mắt nhìn anh ta, rõ ràng có bộ dạng đã gân đất xa trời.
Triệu Phong bình thường rất xem thường người già, trên đường gặp người già đừng nói nhường chỗ, thỉnh thoảng còn đưa chân ra ngáng.
Không hiểu sao, khi Triệu Phong đang liếc mắt khinh bỉ thì bỗng cảm thấy một luồng lạnh lẽo dâng lên từ đáy lòng, bản năng cảm thấy sợ hãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận