Mang Theo Siêu Thị Lớn Đào Vong

Chương 1266 - Phó bản linh dị: Mộ Dung gia



Chương 1266 - Phó bản linh dị: Mộ Dung gia



“Thầy bói ở đây thực sự rất nổi tiếng, đoán rất chuẩn!”“Cần phải đặt lịch trước đúng không? Lần trước tôi đến còn không lấy được số.”“Mỗi tháng chỉ mở cửa ba ngày, ngày nào cũng ngẫu nhiên, mỗi lần chỉ phát mười số, quá khó để lấy được!”“Hôm nay có mở cửa không, tôi đã đến đây mười hai ngày rồi!”Trong một con hẻm bình thường, nhiều người đứng chật ních trước cửa một ngôi nhà, dưới cái nắng gay gắt cũng không chịu rời đi, nhìn chằm chằm vào cánh cửa với đầy hy vọng.Két…Cánh cửa mở ra một khe hẹp, một đứa trẻ trông khoảng bảy, tám tuổi ló đầu ra: “Bốc thăm lấy số. Mọi người nói nhỏ một chút, quá ồn ào bà sẽ không vui.”Khách đến nhanh chóng đáp lại, đối với đứa trẻ cũng rất tôn trọng."Ah ah ah, được rồi, được rồi.""Chúng tôi nhất định sẽ nói nhỏ."Không xa lắm, Bạch Khương ngồi trong xe, người đàn ông ngồi ghế lái mặt mày hớn hở: "Thấy chưa! Bà Hảo thật sự rất giỏi, nếu không phải do tuổi già sức yếu, bà ấy đã kiếm được rất nhiều rồi!"NPC khác ngồi ghế sau xe thì nói: "Cũng có thể là lừa đảo nha, những người đó cũng có thể là đồng bọn."Mặt người đàn ông ngồi ghế lái hơi biến sắc: "Bà Hảo ở vùng này nổi tiếng mười dặm tám hương đấy, không tin anh thì tự đi hỏi thử xem!"Bạch Khương lặng lẽ nghe họ cãi nhau, thần sắc không thay đổi.Đã hai tiếng sau khi cô vào phó bản. Khi vào phó bản, cô đã ngồi trong xe rồi, trên xe ngoài cô ra còn có hai NPC, có lẽ do đường dài, người ngồi ghế sau đang ngủ, tài xế tập trung lái xe không nói chuyện, cô cũng im lặng quan sát môi trường và kiểm tra các vật dụng mang theo.Lần này vào phó bản, quần áo trên người cô cũng bị thay đổi, còn đeo không ít trang sức đắt tiền, đồng hồ đính kim cương và hai chiếc nhẫn kim cương trên tay lấp lánh dưới ánh nắng chiếu vào từ cửa sổ xe, suýt làm chói mắt cô.Cô mở gương phía trước ghế ngồi để soi, phát hiện mình đang trang điểm rất đậm, hai tai đeo bông tai kim cương nặng nề, cổ đeo dây chuyền kim cương.Cả người như một giá treo kim cương, mang một vẻ sang chảnh quê mùa.Như một nhà giàu mới nổi. Bạch Khương nghĩ.Cô không biết mình trong phó bản là nhân vật gì, nhưng nếu những viên kim cương này không phải giả, địa vị có lẽ không thấp.Trên đùi cô còn có một chiếc túi hàng hiệu đính kim cương, Bạch Khương mở ra, tìm thấy túi trang điểm, điện thoại, ví tiền nhỏ và một số vật dụng cá nhân khác.Cô chủ yếu xem điện thoại trước.Nhưng điện thoại này mới, trong danh bạ chỉ có một "quản gia Vương", tài khoản mạng xã hội có lẽ cũng được đăng ký bằng số điện thoại mới, tạm thời chưa có bạn bè nào.Quá kỳ lạ!Mình trong phó bản này rốt cuộc có vai trò gì? Quản gia Vương? Hay mình còn là một vị tiểu thư nhà giàu?Với những nghi vấn trong lòng, Bạch Khương nhắm mắt không nói gì.Một giờ sau, xe rời khỏi cao tốc, lại thêm một giờ nữa, xe đi vào một khu phố cổ và dừng ở đầu con hẻm.Lần đầu tiên tài xế lên tiếng: "Bạch tiểu thư, đây chính là nhà của bà Hảo, chỗ này làm ăn rất tốt, mỗi ngày đều có rất nhiều người xếp hàng xin xăm."Bạch Khương giả vờ tỏ ra hứng thú: "Vậy tôi làm sao có thể gặp được bà Hảo? Nhiều người như vậy tôi không chắc sẽ xếp lên hàng đầu được."Tài xế tự tin: "Có tiền có thể sai khiến cả ma quỷ, Bạch tiểu thư yên tâm, tôi đã bàn với trung gian rồi, chúng ta có thể trực tiếp vào gặp bà Hảo."Anh ta nhìn đồng hồ: "Khoảng một giờ trưa, bà Hảo xem bói cho mười người xong sẽ nghỉ ngơi, lúc một giờ là có thể gặp được. Tôi sẽ dẫn cô đi ăn trưa trước! Đừng nhìn thị trấn này nhỏ, đồ ăn ở đây rất ngon, đặc biệt là món nướng rất nổi tiếng."Người đàn ông ngồi ghế sau cười khẩy: "Nướng thì có gì ngon, món ăn rẻ tiền của mấy người bình dân."Bạch Khương trong lòng giật mình. Ngay sau đó, cô thấy tài xế quay mặt lại nhìn sắc mặt của mình, cô hiểu mình cần tỏ ra không hài lòng, lập tức hạ khóe miệng và nhíu mày: "Anh có ý gì hả!"Người đàn ông ngồi sau vội vàng giải thích: "Không phải, tiểu thư, tôi không có ý đó."Tài xế cười lạnh: "Triệu Thiên, đủ rồi, ai chẳng biết trong lòng anh coi thường Bạch tiểu thư, Bạch tiểu thư mới được nhận trở về, chưa từng tiếp nhận giáo dục của gia tộc hào môn, anh vì bị chỉ định chăm sóc Bạch tiểu thư mà không vui, từ đầu đã mặt nặng mày nhẹ, ăn đồ nướng thì sao chứ, ai quy định đồ nướng chỉ là món của người bình thường, người giàu cũng ăn BBQ, đó cũng là đồ nướng!"Những lời nói của tài xế chứa đựng nhiều thông tin, Bạch Khương không thay đổi sắc mặt, lặng lẽ ghi nhớ và nhanh chóng phân tích trong đầu.Phía sau, mặt của Triệu Thiên đỏ lên, biểu cảm vừa bối rối vừa tức giận, nhưng hắn có thể ở trước mặt “tiểu thư từ bên ngoài được đưa về, từ nhỏ đã là người bình thường không qua giáo dục tinh hoa” nói rằng đồ nướng là thứ đồ hạ đẳng mà dân thường ăn, rõ ràng là đầu óc không đủ dùng, vì thế hắn lắp bắp mãi không nói được câu biện giải hoàn chỉnh nào.



Bạn cần đăng nhập để bình luận