Mang Theo Siêu Thị Lớn Đào Vong

Chương 1148: Hoa Đào Nở Rộ

Chương 1148: Hoa Đào Nở RộChương 1148: Hoa Đào Nở Rộ
Chương 1148: Hoa Đào NO Rộ
"Không ổn rồi! Anh Chúc chạy rồi!"
Thật đúng là họa vô đơn chí!
Thật ra, phó bản lần này không hề khó, nhưng phó bản lần này lại xóa bỏ hết những manh mối mà người chơi để lại trên người!
Đây là lần đầu tiên, sau khi phó bản nhập vai thiết lập tên người chơi làm tên thật, một lân nữa bộc lộ ác ý tàn nhẫn đối với người chơi.
Người chơi mất trí nhớ bị quỷ đào hoa để ý, bị đủ loại yếu tố thúc đẩy rơi vào bay nhưng chỉ cần khôi phục trí nhớ, kịp thời "quay đầu”, khả năng được cứu vẫn rất cao.
Cốc Hinh không ngờ rằng, trong phó bản này, Bạch Khương luôn đóng vai trò như một cây đại thụ, vì đồng đội mà chạy đông chạy tây, cô ấy nghĩ rằng nguy cơ của Bạch Khương đã được giải quyết hết rồi, không ngờ tai họa lại đến đột ngột như vậy, Bạch Khương trực tiếp bị đội đón dâu quỷ bắt đi!
Cô ấy nhìn về phía Chung Kính Dương: "Cậu đi đuổi theo Chúc Trọng Thủy, tôi sẽ đuổi theo Bạch Khương."
Cô ấy nhanh chóng quyết định.
Bạch Khương đã giúp cô rất nhiều, giờ đây khi người gặp nguy hiểm, làm sao cô ấy có thể không lo lắng?
Cô ấy cảm thấy đạo cụ của mình mạnh hơn của Chung Kính Dương một chút, mà Chung Kính Dương quen thuộc với Chúc Trọng Thủy và quỷ đào hoa kia hơn, để cậu ấy xử lý sẽ hợp lý hơn.
Chung Kính Dương do dự hai giây, đội ngũ đón dâu đã đi xa, nhưng tim anh vẫn chưa thể bình tĩnh lại, vẫn đang đập điên cuồng.
Anh rất muốn nói anh cũng đi, nhưng lý trí bắt anh gật đầu đồng ý: "Được, chị cẩn thận nhé."
Hai người chia nhau hành động, Chung Kính Dương quả nhiên lại tìm thấy Chúc Trọng Thủy trong ngôi nhà cổ đó, khi anh cõng Chúc Trọng Thủy ra ngoài đường gọi xe, anh nghe thấy Chúc Trọng Thủy mơ màng lẩm bẩm: "Điển Điển... Điển Điển..."
Anh cảm thấy Chúc Trọng Thủy đang gọi một cái tên, nỉ non lộ vẻ tình cảm sâu đậm, anh không cảm thấy xúc động, chỉ thấy lạnh lẽo toàn thân.
Chúc Trọng Thủy nhiều lần chạy đến đây, dù không muốn thừa nhận, Chung Kính Dương vẫn hiểu một điều: Dù ngày đó cứu được Chúc Trọng Thủy, anh và Bạch Khương đều cảm thấy Chúc Trọng Thủy may mắn hơn Ngưu Vận Hằng, nhưng sau này chứng minh rằng, may mắn của Chúc Trọng Thủy chỉ là vẻ bề ngoài!
Anh ta thật sự vẫn còn sống, nhưng chỉ là cái xác không hồn, linh hồn đã bị dụ dỗ sa ngã hoàn toàn, dù cách xa bao nhiêu, ban đêm luôn tự động trở lại đây.
Chúc Trọng Thủy như vậy, khi ánh sáng xuất hiện, có còn muốn rời đi không?
Chung Kính Dương rùng mình.
Bạch Khương không biết rằng khi cô bị bắt đi Chúc Trọng Thủy cũng tranh thủ chạy thoát, gân như chưa đầy một phút, cô đã cảm thấy kiệu được đặt xuống.
Đã đến nơi rồi? Bên ngoài, những người giấy vẫn đang thổi kèn đánh trống, giọng người giấy mai mối the thé: "Tân nương xuống kiệu nào!"
Bạch Khương không động đậy.
Người mai mối lại kêu vài lần, Bạch Khương lặng lẽ ngồi nhìn cửa kiệu, chờ đợi hành động tiếp theo của chúng.
Cánh cửa kiệu làm từ giấy, bất kể Bạch Khương chém thế nào cũng không mở, đã được mở ra.
Một gương mặt lạ mà quen xuất hiện trước mặt Bạch Khương, là Vương Đại Cường, người mà Bạch Khương đã gặp một lần.
Hắn mặc bộ áo cưới đỏ chót, trước ngực còn cài một đóa hoa đỏ lớn, khuôn mặt trắng bệch pha chút xanh, khi cười lộ ra hàm răng vàng khè, nụ cười cứng ngắc như hai khóe miệng bị kéo lên bằng dây.
"Vợ ơi, anh đến đón em xuống kiệu đây."
Hắn đưa tay về phía Bạch Khương, Bạch Khương liếc mắt một cái, thấy móng tay vàng ố vì hút thuốc của hắn.
Cô không biết trước mặt mình là xác chết hay hồn ma, nhưng cô biết rằng, đây là ngòi nổ cho bất hạnh của mình, và nguồn gốc sự bất hạnh này đến từ lòng ích kỷ của cha mẹ nhà họ Vương, từ lòng tham của cha mẹ nhà họ Bạch.
Không chắc có thể gặp lại người nhà họ Bạch ở đây, nhưng ngòi nổ đang ở ngay trước mặt, Bạch Khương lập tức đá một cú...
Đá trúng thật rồi!
Vương Đại Cường bị cú đá mạnh của Bạch Khương làm loạng choạng lùi vài bước, ánh mắt Bạch Khương thâm trầm.
Xem ra khả năng Vương Đại Cường trước mắt là xác chết rất lớn, chỉ có xác chết mới cho người ta cảm giác nặng nề như vậy.
Theo lý mà nói, ngay cả người cao lớn như Chung Kính Dương bị cú đá của cô cũng không thể đứng vững, huống chỉ là Vương Đại Cường có dáng người nhỏ bé và gầy gò.
Đứng vững lại, nụ cười cứng ngắc trên mặt Vương Đại Cường vụt biến mất, hắn nhìn Bạch Khương bằng ánh mắt u ám: "Cô dám đá tôi."
"Đá anh đấy!" Bạch Khương nhân đà cú đá mà xuống kiệu, ánh mắt nhanh chóng quét qua môi trường xung quanh.
Những người giấy vẫn đứng yên tại chỗ, nhưng khuôn mặt được vẽ bằng chu sa đã mất đi vẻ "sống động" ban đầu, giờ thì thật sự là người giấy rồi.
Ngoài Vương Đại Cường là người chết sống lại, vẫn còn có người sống ở đây.
Cha mẹ của Vương Đại Cường đứng cách đó không xa, thấy con trai bị đá cả hai đều rất lo lắng, ánh mắt căm hận rơi vào người Bạch Khương, chỉ là không biết vì sao, hai người họ chỉ dùng ánh mắt làm đao cắt người mà không nói một lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận