Mang Theo Siêu Thị Lớn Đào Vong

Chương 1103: Hoa Đào Nở Rộ

Chương 1103: Hoa Đào Nở RộChương 1103: Hoa Đào Nở Rộ
Chương 1103: Hoa Đào NO Rộ
"Chuyện gì thế này?" Bà ta vội đưa người vào, bật đèn lớn trong phòng khách.
Những chi tiết này, mẹ Vương không còn tâm trạng để ý nữa.
Bà ta ngồi xuống ghế, nước mắt lã chã rơi: "Tôi sẽ nói thẳng, số tiền sính lễ mà nhà chị yêu cầu lần trước, nhà tôi đã đồng ý hết, còn thêm mười vạn nữa."
Bố mẹ của "Bạch Khương" đồng loạt hít một hơi lạnh, vô cùng ngạc nhiên.
Ông chồng ho hai tiếng, dò xét nhìn vào mặt mẹ Vương: "Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"
"Con trai tôi gặp chút chuyện, giờ đang nằm trong bệnh viện, tôi muốn định ngày cưới sớm hơn, tranh thủ thời gian tổ chức hôn lễ."
Người vợ bật thốt lên: "Đây không phải là đám cưới ma sao?!"
"Con trai tôi chưa chết mài!" Mẹ Vương trừng mắt, trong mắt toàn là tơ máu đỏ tươi.
Người vợ im lặng, nhưng vẫn không cam tâm thì thầm: "Vậy là cưới để xung hỉ sao? Con gái tôi là sinh viên đại học, là niềm tự hào của làng, vốn dĩ gả cho con trai chị đã là thiệt thòi rồi, giờ con trai chị lại còn nửa..."
Mẹ Vương trừng trừng nhìn bà ta, cuối cùng bà ta cũng không dám thốt ra từ "nua sống nửa chết".
"Vậy thì con gái tôi thiệt thòi quá!" Bà vợ vỗ đùi.
"Được rồi, tôi biết các người đang nghĩ gì."
Giọng mẹ Vương khàn khàn: "Trước đây nói là hai mươi vạn sính lễ, thêm mười vạn nữa, nhà tôi còn đưa thêm cái xe, cái xe đó mới mua năm ngoái, còn mới chín phần mười, dùng như xe mới không vấn đề gì.
"Con trai lớn nhà cô cũng sắp kết hôn rồi đúng không? Ba mươi vạn sính lễ cộng thêm chiếc xe, đủ để các người lo liệu hôn lễ đàng hoàng, các người còn có thể thêm một chút nữa là mua được nhà ở thị trấn hoặc thậm chí là ở huyện. Được hay không? Không thì tôi đi tìm nhà khác."
Mẹ Vương đứng dậy: "Cho dù không tìm được con dâu là sinh viên đại học, phần sính lễ này cưới một nữ sinh trung học cũng đủ rồi! Cho dù không học hành gì, nhà tôi cũng chấp nhận!"
Nhà bà ta sẵn sàng bỏ ra số tiền sính lễ như vậy chính là vì thấy Bạch Khương có nhan sắc và thông minh, nên có mục đích cải thiện gene thế hệ sau.
Nếu không thì với số tiền này, bao nhiêu cô con dâu trẻ trung tươi mới mà không cưới được? Bà ta còn chê Bạch Khương gần ba mươi tuổi rồi đấy! Nếu nhà họ Bạch còn làm giá, bà ta sẽ đổi người!
"Ôi trời, có gì thì từ từ nói là được mà." Người vợ nhìn chồng, thật ra trong lòng bà ta đã đồng ý rồi.
Nhà họ Vương là một trong những gia đình giàu có nhất làng, dù Vương Đại Cường hiện giờ đang nằm viện, bà ta vẫn thấy đây là một mối hôn nhân tốt.
Cho dù cuối cùng Vương Đại Cường có chết, con gái bà ta cũng không phải là không thể tái giá, dù không tái giá, nó cũng ở trong làng, nhà họ Vương không lo ăn uống, còn có thể gần gũi chăm sóc hai vợ chồng già này.
Nhà họ Vương nợ con gái bà ta, chẳng lẽ không bù đắp tiền bạc sao? Tóm lại, bà ta rất đồng ý hôn sự này. "Mai tôi sẽ cho bà câu trả lời." Người chồng nói.
Mẹ Vương không ngôi lại, mà buông một câu rồi đi ra ngoài: "Được, tôi chờ các người tối đa đến trưa mai.”
Đợi người đi khỏi, người vợ sốt ruột hỏi: "Sao còn phải chờ đến mai? Con vịt chín rồi không sợ chạy mất à?"
Người chồng lại châm điếu thuốc, hít một hơi thật sâu: "Sợ gì, bây giờ là nhà họ Vương cần nhà mình. Con gái mình và con trai họ lại hợp tuổi, trời định một cặp! Còn vượng phu! Nhà họ đã vội vàng thêm 10 vạn và một chiếc xe, đủ thấy họ rất vừa ý con gái mình. Trong thời gian ngắn, họ tìm đâu ra người nào tốt như con gái mình nữa?”
Ông ta liếc vợ một cái: "Bình tĩnh, đừng để người ta dắt mũi."
Người vợ lúc này mới yên tâm, bà ta phàn nàn: "Ông cũng không ra hiệu cho tôi một chút, làm tôi lo lắng."
"Vừa nãy tròng mắt bà như muốn rớt ra ngoài, chỉ mong đồng ý ngay lập tức, tôi còn dám ra hiệu gì nữa? Dù sao chúng ta cũng ở bên nhà gái, phải giữ thể diện một chút, đừng để người ta nghĩ rằng chúng ta quá gấp gáp, đến lúc đó nhà họ Vương sẽ lấn át chúng ta."
"Đúng đúng, vẫn là ông có năng lực."
"Những chuyện khác bà đừng lo nữa, bà chỉ cần gọi Tiểu Khương về, tôi đoán là chuyện hôn sự sẽ tổ chức trong hai ba ngày tới, nếu Vương Đại Cường chết trong bệnh viện thì hôn sự này coi như xong."
Bà vợ mắt đảo một vòng, chưa kịp nói gì thì ông chông đã ngăn lại: "Neu Vương Đại Cường chết, dù nhà họ Vương có trả bao nhiêu tiên tôi cũng không đồng ý."
"Tại sao vậy?!" Người vợ không hiểu.
"Gia đình mình còn muốn giữ danh tiếng hay không, nói ra ngoài sẽ rất khó nghe!" Ông chồng chỉ hận rèn sắt không thành thép, dùng ngón tay chỉ vào bà ta, tự thấy mình vẫn còn điểm mấu chốt.
Người còn sống thì kết hôn còn được, người chết rồi mà vẫn gả con gái vào thì danh tiếng gia đình trong mười dặm tám làng này sẽ bốc mùi thối um.
Bạn cần đăng nhập để bình luận