Mang Theo Siêu Thị Lớn Đào Vong

Chương 1177: Cuộc chiến giành rương bảo vật

Chương 1177: Cuộc chiến giành rương bảo vậtChương 1177: Cuộc chiến giành rương bảo vật
Chương 1177: Cuộc chiến giành rương bảo vật
Quá cứng rắn rồi!
Thấy một đòn không thành công, Bạch Khương xoay cổ tay, đao trượt dọc theo cánh tay dao của quái vật, tia lửa bắn tung tóe.
Bạch Khương thuận thế trượt sang một bên, mượn đà chém vào bụng quái vật.
Bất ngờ thay, bụng quái vật nhìn có vẻ rắn chắc, nhưng đao của Bạch Khương lại dễ dàng chém xuyên qua da thịt, máu xanh chảy ra, quái vật gam lên giận dữ, cánh tay dao còn lại quét ngang tới.
Bạch Khương vội vàng lùi lại, vừa lùi vừa phản công, cố gắng chém đứt đôi quái vật.
Khi cô sắp tìm được cơ hội, bất ngờ cảm thấy lạnh sống lưng, không nghĩ nhiều cô lập tức né tránh.
Đòn tấn công mang theo lưỡi gió sượt qua, suýt chút nữa cắt trúng tay áo cô, mảnh vải bay lơ lửng trong không trung.
Bạch Khương nhanh chóng đứng dậy, cảnh giác nhìn quái vật thứ hai không biết xuất hiện từ lúc nào. Đối mặt với bốn cánh tay dao, cơ thể Bạch Khương căng cứng, biết rằng mình không thể phản công trong tình cảnh bị hai quái vật bao vây, cô quyết định dứt khoát rút khẩu súng ra.
Quái vật gào thét rợn người, tiếp tục lao tới cô.
Tay cô rất vững, cô biết mình chỉ có một cơ hội duy nhất, chỉ có giết được một con quái vật mới có thể phá vỡ thế cục, sau đó tập trung toàn lực giải quyết con quái vật còn lại.
Viên đạn cuối cùng, kinh nghiệm bắn súng nông cạn, tất cả trở thành áp lực và động lực, đồng tử của Bạch Khương co lại đến cực điểm, hơi thở như ngừng lại, toàn bộ tinh thần tập trung vào khoảnh khắc này...
Cò súng bị kéo.
Pằng!
Một phát trúng ngay mắt tam giác của con quái vật phía trước.
Quái vật với cánh tay dao ngã gục, lưỡi dao cào vào đất phát ra âm thanh chói tai.
Thành công rồi!
Không kịp vui mừng, Bạch Khương nhét khẩu súng trở lại siêu thị, nắm chặt đao đón đầu con quái vật còn lại, cánh tay dao của nó đã chém tới mang theo âm thanh xé gió.
Sau một trận chiến kịch liệt, Bạch Khương đã thành công chặt đứt một chân của quái vật.
Mặc dù mất một chân, quái vật vẫn có thể nhảy lò cò bằng chân còn lại, nên Bạch Khương phải tiếp tục cố gắng chặt đứt nốt chân kia.
Lúc này, quái vật không thể di chuyển nữa, chỉ có thể đứng yên tại chỗ giận dữ vung cánh tay kiếm, chém đất đá văng tung tóe.
Không thể di chuyển, quái vật giờ đây chẳng khác gì miếng thịt trên thớt, việc đối phó trở nên dễ dàng hơn nhiều, và chẳng mấy chốc Bạch Khương đã hạ gục nó.
Cô chờ đợi một lúc, quả nhiên nhìn thấy xác hai con quái vật biến mất sau vài giây.
"Giống như game online, xác quái vật biến mất sau khi chết." Bạch Khương lẩm bẩm. Cô chưa từng chơi game online, nhưng một người bạn cùng phòng đại học của cô rất đam mê chơi game và thường xuyên kể về trò chơi trong ký túc xá, nên qua thời gian Bạch Khương cũng hiểu được đôi chút.
Phó bản này thực sự giống như một thế giới game online cỡ lớn rất chân thật... đánh quái vật.
Nhưng tại sao đánh quái lại không rơi ra vật phẩm? Nếu không có vật phẩm rơi ra, trò chơi này chẳng có giá trị trải nghiệm gì cả. Không đúng, chắc chắn có điều gì đó cô đã bỏ qua.
Nhìn con phố vắng tanh, những ngôi nhà và cửa hàng trống rỗng, thi thoảng có bóng người lướt qua trong màn mưa, Bạch Khương tự hỏi: NPC đã đi đâu?
Sau đó, Bạch Khương bị một con quái vật bọ ngựa tấn công và bị thương, sau khi giết chết quái vật, cô đến tầng hai của một trung tâm thương mại và gặp NPC anh Lưu cũng đang trốn ở đó.
Ban đầu anh Lưu rất cảnh giác với cô, trốn xa và dòm ngó không dám lại gần, sau khi thấy cô im lặng xử lý vết thương và lấy nước uống, anh ta mới chủ động hiện thân.
Anh Lưu là NPC đầu tiên mà cô gặp mặt trực tiếp sau khi vào phó bản, và cuối cùng cô cũng thu hoạch được nhiều thông tin về phó bản từ anh ta.
Hóa ra phó bản này còn có rương báu vật, chỉ là cô vào phó bản không đúng thời điểm, bỏ lỡ hai lần rơi rương trước đó, tệ hơn là không có phần của cô, hai lần rơi rương còn để lại nhiêu quái vật, khiến cô bị tấn công liên tục ngay khi vừa bước vào phó bản.
Cô nắm bắt được hai thông tin quan trọng: rương báu vật và quái vật.
Chẳng trách giết quái vật mà không có gì rơi ra, hóa ra "rơi ra" là rương báu vật.
Cô tiếp tục hỏi: "Rương báu vật có màu trắng, xanh lá và xanh dương, thanh bảo đao của anh lấy được từ rương báu vật màu xanh dương phải không?”
"Đúng rồi, của cô không phải sao?" NPC hỏi lại.
"Tất nhiên là vậy rồi, nhưng mà tôi không gặp được bao nhiêu rương báu vật màu trắng và xanh lá, haizzl"
"Rương báu vật màu trắng không phải ở khắp nơi sao?" NPC tỏ vẻ nghi hoặc.
Bạch Khương lập tức vá lỗi: "Ý tôi là rương xanh lá ít gặp, hơn nữa dù cho rương màu trắng nhiều, người cướp cũng không ít đâu."
Lần này nói đúng rồi.
NPC gật đầu đồng ý: "Đúng vậy, bất kể là rương gì cũng có nhiều người cướp. Rương báu vật màu xanh lá thực sự ít, ít hơn cả rương màu xanh dương, cô đã dùng hết băng gạc rồi sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận