Mang Theo Siêu Thị Lớn Đào Vong

Chương 1106: Hoa Đào Nở Rộ

Chương 1106: Hoa Đào Nở RộChương 1106: Hoa Đào Nở Rộ
Chương 1106: Hoa Đào NO Rộ
Bạn cùng phòng lấy điện thoại gọi, nhưng quả nhiên không liên lạc được.
"Có lẽ là điện thoại hết pin rồi." Bạn cùng phòng không để ý.
Chúc Trọng Thủy làm nhiều công việc bán thời gian, thường xuyên không về ký túc xá ngủ, bạn cùng phòng không lấy làm lạ gì.
Bạn cùng phòng còn rất nhiệt tình: "Nhưng cậu ấy nhất định sẽ về rửa mặt, thay quần áo và lấy sách, chị có thể chờ ở dưới lầu đợi cậu ấy?"
Bạch Khương cảm ơn sự nhiệt tình của họ.
Bạn cùng phòng không thể nói chuyện lâu với Bạch Khương, họ cùng nhau đến căng tin ăn sáng, Bạch Khương đứng dưới tòa nhà ký túc xá nam nhìn theo bóng dáng họ rời đi, không biết trong số đó có người chơi nào không.
Sinh viên nam lần lượt ra khỏi tòa nhà ký túc xá, Bạch Khương chăm chú nhìn cổng, không muốn bỏ lỡ bóng dáng Chúc Trọng Thủy trở về ký túc xá.
Chúc Trọng Thủy không biết có người đang tìm mình.
Tối qua anh ta không về ký túc xá là vì phải đưa "vị hôn thê" đến khách sạn.
Vị hôn thê nói rằng tên gọi thân mật của cô là Điển Điển, Điển trong từ lễ điển.
Chúc Trọng Thủy cảm thấy cái tên này rất dễ thương, khi gọi cái tên này, một cảm giác mem mại ngọt ngào dâng lên từ sâu trong lòng anh ta.
Điển Điển nói rằng mình lén đến trường tìm anh ta, không có chỗ ở và cũng không có tiền.
Chúc Trọng Thủy đã thuê một phòng cho cô ấy, vị hôn thê nói mình sợ ở một mình, khóc đến nỗi nước mắt nước mũi giàn giụa, lòng anh ta mềm nhũn, nên ở lại cùng cô.
Tất nhiên, anh ta ngủ trên sàn.
Sau khi ngủ, anh ta mơ một giấc mơ đẹp.
Trong mơ, anh ta và vị hôn thê kết hôn, họ tổ chức một đám cưới truyền thống kiểu Trung Quốc, khi anh ta vén khăn che mặt, khuôn mặt xinh đẹp của Điển Điển hiện ra trước mắt, tim anh ta đập loạn, vui mừng! Hạnh phúc!
Chúc Trọng Thủy cảm thấy đó là khoảnh khắc hạnh phúc nhất đời mình!
Giấc mơ quá đẹp khiến Chúc Trọng Thủy lưu luyến không muốn tỉnh. Khi anh ta tỉnh dậy, trời đã sáng, anh ta ngơ ngác một lúc mới bò dậy, vội vàng lấy điện thoại ra xem giờ.
Trời đã sáng rõ, báo thức lẽ ra đã kêu rồi, hôm nay có tiết học chuyên ngành, anh ta không thể đến muộn.
Nhấn nút, điện thoại không sáng, lúc này anh mới phát hiện điện thoại không biết từ khi nào đã hết pin và tắt máy! Thảo nào báo thức không kêu!
Muộn rồi!
Chúc Trọng Thủy vội vàng đứng lên, nhìn thấy giường bên cạnh trống không, anh ta lại dừng lại.
Phải rồi, Điển Điển đâu? Chúc Trọng Thủy gọi mấy tiếng, còn đi vào nhà vệ sinh tìm, nhưng không thấy ai. Sớm như vậy Điển Điển đã ra ngoài rồi sao? Ở đây xa lạ với cô ấy, cô ấy đi đâu rồi?
Chẳng lẽ là đi mua bữa sáng?
Chúc Trọng Thủy sờ vào ví của mình, thấy mọi thứ bên trong vẫn còn nguyên.
Không có tiền trên người, Điển Điển có thể đi đâu được?
Trong lòng không khỏi lo lắng, Chúc Trọng Thủy không trả phòng, sợ Điển Điển một lát sẽ quay lại, còn anh ta thì ra ngoài tìm kiếm.
Tiêm thức mách bảo Chúc Trọng Thủy rằng có điều gì đó không ổn, nhưng anh ta vẫn làm ngơ trước chiếc giường gọn gàng ngăn nắp...
Dù Điển Điển có rời đi, cũng không cần phải gấp giường ngay ngắn như vậy, ga trải giường không có một nếp nhăn, như thể chưa từng có ai nằm lên.
Chúc Trọng Thủy vội vã ra ngoài tìm kiếm, lòng mang trách nhiệm khiến anh ta không thể làm ngơ. Điển Điển đến từ một làng quê hẻo lánh, chẳng biết gì, anh ta lo cô ấy bị người ta lừa bắt đi mất!
Thế là anh ta không có thời gian để sạc điện thoại.
Khi anh ta chạy qua, Bạch Khương trên chiếc xe buýt đang nhìn vào màn hình điện thoại.
Không đợi được Chúc Trọng Thủy, Bạch Khương nhận được tin nhắn từ đồng nghiệp, nói rằng bố và anh trai cô đã đến ký túc xá tìm cô, hỏi sáng sớm cô đi đâu.
"Cậu đi công ty à? Vậy để mình bảo họ đến công ty tìm cậu nhé?" Người bạn cùng ký túc hỏi.
Sắc mặt Bạch Khương trở nên nghiêm trọng, họ thật sự đã tìm đến tận nơi!
Cô ứng phó vài câu, nói rằng mình có việc ra ngoài, đã xin nghỉ ở công ty.
Vừa trả lời xong tin nhắn thì điện thoại của "bổ" gọi tới, hỏi cô đang ở đâu để đến đón.
Bạch Khương chỉ nói là có việc cần làm, trả lời qua loa vài câu rồi cúp máy.
Khi họ gọi lại, cô liên chặn số không nhận.
Phó bản này quả nhiên đang cố tình tách biệt các người chơi.
Liên lạc không được với đồng đội, và hai người bạn cùng phòng nghi là người chơi đội khác cũng mất liên lạc, cô vẫn tự hỏi tại sao chỉ mình cô ở trong trạng thái "thông tin thông suốt”?
Kết quả không lâu sau, cô nhận được điện thoại từ "bố" bảo cô về nhà, sáng nay bố và anh trai NPC còn đến ký túc xá tìm cô từ sáng sớm, rõ ràng không có ý tốt, Bạch Khương không nghĩ mình có thể có tự do sau khi trở vê quê.
Phó bản không "ưu đãi" Bạch Khương, gói "cách ly liên lạc" của cô cuối cùng cũng đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận