Mang Theo Siêu Thị Lớn Đào Vong

Chương 1065: Đường hầm núi Tiểu Yến

Chương 1065: Đường hầm núi Tiểu YếnChương 1065: Đường hầm núi Tiểu Yến
Chỉ có lông tay dựng đứng mới nói cho cô biết, có điều gì đó đã thay đổi!
Vậy nên cô theo bản năng tiếp tục chạy, không có người chơi nào có thể ngăn cản được cô.
Cuối cùng, Bạch Khương đã chạy ra ngoài đường hầm, một cơn gió lạnh không biết từ đâu thổi vào mặt cô, cô rùng mình một cái, sương mù bao phủ tâm trí cô lập tức tan biến, đầu óc trở lại hoàn toàn tỉnh táo.
Trong lòng hoảng sợ và hối hận, hóa ra đường hầm này còn có thứ chết người như vậy, không trách được tại sao nhiều NPC vào đó mà không ai có thể thoát ra.
Cô không dám bước tiếp một bước nữa, chỉ dùng đèn pin chiếu vào bên trong đường hầm.
Thật ra không cần dùng đèn pin cô cũng tìm được vị trí của hai người Vương Tòng Hằng, ánh đèn đeo trên đầu họ theo động tác của họ mà chiếu loạn xạ, một tia sáng nhanh chóng tiến vê phía Bạch Khương, vài giây sau Vương Tòng Hằng với đôi mắt đỏ ngầu lao ra.
Vương Tòng Hằng hít thở gấp gáp, đôi mắt đỏ au nhanh chóng tản mất, cùng với nó là ánh mắt hỗn loạn, điên cuồng cũng biến mất, cô ấy cũng thoát khỏi ảnh hưởng kỳ lạ của ảo giác đó.
Nhìn Bạch Khương bên cạnh, Vương Tòng Hằng vừa sợ hãi vừa nói: "Bên trong có thứ gây ảo giác, Ngô Hải Bạch vẫn chưa ra ngoài!"
Ngô Hải Bạch trong đường hầm chém loạn xạ, xung quanh không có một "người" nào.
Hóa ra cương thi chưa hề xuống đây! Cái gọi là cương thi từ trên đỉnh đường hầm nhảy xuống tấn công họ chỉ là ảo giác thứ hai.
Đèn pin chiếu lên phía trên đường hầm, không hề có cương thi
Bạch Khương hiểu ra tất cả, không trách trước khi họ vào đã dùng đèn pin chiếu khắp nơi, lúc đó trên cao không thấy gì bất thường, kết quả khi bước vào mới phát hiện cương thi treo trên đầu, hóa ra họ đã bị mắc bẫy ngay từ khi bước vào đường hầm.
Không trách người dân thôn Tiểu Yến liều mạng ngăn cản, đường hầm này hoàn toàn là một cái bấy lớn, chỉ cần bước vào là sẽ bị ảo giác kiểm soát.
Nhưng bên trong thật sự cũng có cương thi, lần trước đoàn NPC vào đã trúng chiêu, tự mình biến thành cương thi, cũng thả cương thi ra ngoài.
Những thỏi vàng óng ánh kia lại là thuốc độc mê hoặc, sau khi nhìn thấy chúng không ai có thể cưỡng lại, sẽ luôn có người bước vào...
Trong khi suy nghĩ, Bạch Khương nghe thấy Vương Tòng Hằng đang cố gắng đánh thức Ngô Hải Bạch, nhưng hoàn toàn vô ích.
Ngô Hải Bạch chém vào không khí, đột nhiên anh ta dừng lại, lại bắt đầu nói chuyện với không khí.
"Ngô Hải Bạch!" Vương Tòng Hằng gọi lớn.
Anh ta chần chừ một lát nhìn ra ngoài, ánh mắt có chút vật lộn.
"Hãy ra đây! Đó đều là ảo giác! Ngô Hải Bạch!" Bạch Khương cũng theo đó hét lớn. Đứng ngoài đường hầm, Kim Lương Phương cũng sốt ruột nhìn vào trong, cô ấy thực sự tò mò bên trong đã xảy ra chuyện gì, ảo giác gì vậy?
Nhưng dù là Bạch Khương hay Vương Tòng Hằng, khi họ ra ngoài đều không hề nói chuyện với cô ấy, bỏ mặc câu hỏi của cô, bây giờ lại không ngừng gọi Ngô Hải Bạch bên trong...
Cô ấy nhóm chân nhìn vào bên trong đường hầm núi Tiểu Yến, nhưng thấy Ngô Hải Bạch như bị ai đó ôm vai quay người bước vào sâu trong đường hầm.
Đó là nơi ánh sáng đèn pin không thể chiếu tới, chiếc đèn trên đầu Ngô Hải Bạch cũng vậy, Bạch Khương chỉ có thể nhìn anh ta đi xa dần, hình bóng càng lúc càng mờ, ánh sáng đèn trên đầu dường như bị bóng tối nuốt chửng, không nhịn được cô lại hét lên một tiếng: "Ngô Hải Bạch!"
Một giây sau, ánh sáng hoàn toàn biến mất, Ngô Hải Bạch cũng không còn dấu vết.
Cô chỉ quen biết người chơi này chưa đầy hai tiếng đồng hồ, nhưng một người đang sống sờ sờ trước mắt sắp bước vào vực sâu, cùng là con người cùng là người chơi, trong lòng cô nổi lên cảm giác thương xót.
"Hãy thử một lần nữa."
Trên tay Bạch Khương xuất hiện một cuộn dây thừng, cô buộc một đầu vào eo mình, đầu kia nhờ Vương Tòng Hằng buộc vào cây gần nhất.
"Nếu tôi bị mê hoặc, cô hãy kéo dây thừng để kéo tôi trở lại!"
Vương Tòng Hằng chưa kịp ngạc nhiên vì Bạch Khương tự nhiên biến ra dây thừng, đã nghe Bạch Khương nói về kế hoạch của mình, cô ấy nhanh chóng phân tích và hiểu rằng Bạch Khương muốn vào đó để kéo Ngô Hải Bạch ra.
Cô ấy thực sự bị rung động, Bạch Khương nhìn không mấy khi nói chuyện, không ngờ lại có lòng tốt như vậy!
Không nói hai lời, Vương Tòng Hằng lập tức hợp tác.
Bạch Khương cũng thấy được biểu cảm của Vương Tòng Hằng, biết rằng đối phương đã hiểu lầm.
Thực ra quyết định này của cô, điều quan trọng nhất là cô nhận thức được rất rõ ràng rằng trong đường hầm chắc chắn có chìa khóa để qua cửa, và cô nhất định phải vào đó lần nữa.
Việc cứu Ngô Hải Bạch chỉ là thuận tiện.
Sau khi quan sát, Vương Tòng Hằng là một đối tác đáng để hợp tác, vậy thì không nên chần chừ, hãy nắm bắt cơ hội và hành động ngay.
"Mạng tôi giao vào tay cô." Bạch Khương nói với Vương Tòng Hằng trước khi bước vào đường hầm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận