Mang Theo Siêu Thị Lớn Đào Vong

Chương 1117: Hoa Đào Nở Rộ

Chương 1117: Hoa Đào Nở RộChương 1117: Hoa Đào Nở Rộ
Chương 1117: Hoa Đào NO Rộ
"Tên của anh... em sẽ biết thôi, hãy đến tìm anh, anh sẽ ở đó chờ em đến, hãy đến..." Nam quỷ vuốt ve khuôn mặt Bạch Khương và nói ra một địa chỉ.
"Anh sẽ chờ em ở đó vào lúc 10 giờ 20 sáng mai, em nhất định phải đến, lúc đó anh sẽ nói cho em biết."
"Tên của anh”...
Mười giờ trước.
Chung Kính Dương tiễn Điềm Chanh về khách sạn.
Điềm Chanh tràn đây năng lượng, sau bữa tối còn đi dạo một vòng trong trung tâm thương mại. Trung tâm thương mại có bảy tầng, mỗi cửa hàng cô ta đều hào hứng vào xem, Chung Kính Dương cũng chủ động trả tiền, mua cho Điềm Chanh một chiếc kẹp tóc đẹp.
"Tối nay em rất vui, còn anh thì sao?" Điềm Chanh ngẩng đầu hỏi.
Bên ngoài khách sạn, hai người đứng đối diện nhau nói lời tạm biệt.
Ánh đèn neon rực rỡ của đêm tối chiếu xuống, trong mắt Điềm Chanh như lấp lánh những sắc màu bí ẩn chưa biết.
Chung Kính Dương nhẹ nhàng gật đầu: "Em lên nghỉ ngơi đi."
Điềm Chanh bĩu môi: "Anh không luyến tiếc em sao? Đây là buổi hẹn hò đầu tiên của chúng ta mà."
"Sau này còn nhiều cơ hội gặp nhau, mau lên đi, tắm rửa rồi nghỉ ngơi cho tốt, đừng để ảnh hưởng đến công việc chính của em."
"Vậy được thôi." Điềm Chanh cúi đầu, bất ngờ kiêng chân hôn lên mặt Chung Kính Dương.
Chung Kính Dương lùi lại hai bước, trên mặt là vẻ ngạc nhiên và thẹn thùng: “Anh, em, anh..."
Vẻ ngây thơ và bối rối này khiến Điềm Chanh bật cười khúc khích, cô ta đưa hai tay ra sau lưng, dáng vẻ tinh nghịch: "Được rồi! Vậy mai gặp lại nhé!"
“Chào tạm biệt." Chung Kính Dương nói khẽ.
Điềm Chanh đi vài bước rồi quay đầu lại, giơ tay ra hiệu động tác gọi điện thoại.
Chung Kính Dương không đáp lại, chỉ tiếp tục vẫy tay chào tạm biệt.
Dõi theo Điềm Chanh lên lầu, ánh mắt của Chung Kính Dương dần dần trầm xuống, anh không hề lưu luyến mà quay người rời đi, tùy tiện lên một chiếc xe buýt.
Trên xe buýt chật kín những người lao động vừa kết thúc ca làm thêm, không có một chỗ ngồi nào. Chung Kính Dương kéo nhẹ cà vạt trên cổ, dựa vào cửa sổ xe đang mở để hít thở không khí trong lành bên ngoài.
Xe buýt dừng lại từng trạm một, hành khách xung quanh liên tục lên xuống, Chung Kính Dương vẫn đứng im lặng bên cửa sổ, dân dân nhớ lại nhiều ký ức hơn.
BZzZzz—
Điện thoại rung.
Trong xe chật chội và ồn ào, Chung Kính Dương lấy điện thoại ra xem, nét mặt bình tĩnh xem tin nhắn mới từ Điềm Chanh.
Anh nhìn vào ảnh đại diện của Điềm Chanh, bức ảnh tự chụp đã thay đổi, rõ ràng trước đây, Điềm Chanh có một khuôn mặt ngọt ngào dễ thương.
Theo lý, anh đã sớm biết Điềm Chanh trông như thế nào, nhưng hôm nay, Điềm Chanh xuất hiện với một khuôn mặt hoàn toàn khác, nhưng trước khi khôi phục trí nhớ, anh hoàn toàn không nhận ra điều này.
Không chút do dự, anh chặn và xóa số Điềm Chanh, gỡ cài đặt ứng dụng mạng xã hội cũng như phần mềm trò chơi mà họ từng quen biết trên đó.
Như thế vẫn chưa đủ, anh tháo điện thoại ra, rút thẻ SIM bẻ gãy, từng đoạn một ném ra ngoài cửa sổ, rồi ném luôn cả điện thoại ra ngoài từ khoảng cách hơn hai trăm mét, anh mơ hồ nghe thấy tiếng điện thoại bị bánh xe nghiền nát vỡ vụn.
Một luồng lạnh lẽo khó tả, khó nắm bắt trên người anh dần tiêu tan, Chung Kính Dương thở phào nhẹ nhõm.
Quả nhiên điện thoại có vấn đề!
Khi gặp được Bạch Khương thật sự đứng trước mặt mình, Chung Kính Dương cuối cùng cũng nhận ra thế giới này là giả.
Anh không bộc lộ cảm xúc trước Điềm Chanh, tiếp tục đóng vai một người đàn ông chìm đắm trong biển tình yêu, nhưng trong đầu anh chưa bao giờ ngừng suy nghĩ.
Trong khoảng thời gian hẹn hò ngắn ngủi ba giờ, Chung Kính Dương đã phục hồi một phần ký ức, nhớ lại rằng mình là một người chơi, nơi này là một phó bản nhập vai, và anh cũng nhớ lại Bạch Khương.
Điện thoại chắc chắn có vấn đề, nếu không sao anh lại không thể liên lạc với bất kỳ ai khác ngoài Diem Chanh...
Tất nhiên, Điềm Chanh cũng không bình thường, Chung Kính Dương một mặt ổn định cô ta, mặt khác cũng đang suy nghĩ cách để phá vỡ thế cục.
Chỉ đơn giản xử lý điện thoại không đủ, nữ quỷ đã có thể hiện hình và gặp anh, hẹn hò, không phải chỉ đơn giản phá hủy một chiếc điện thoại là có thể giải quyết được.
Lúc này Chung Kính Dương không có thời gian để suy nghĩ tại sao hình dáng của nữ quỷ lại giống hệt Bạch Khương.
Anh tất nhiên là rất quý Bạch Khương, nếu ghét một người, làm sao có thể muốn làm đồng đội với người đó? Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng, tình cảm của mình với Bạch Khương còn có phần nào thuộc về tình yêu nam nữ.
Trong trò chơi này, mỗi ngày đều khó bảo toàn được tính mạng, anh chưa bao giờ nghĩ tới việc yêu đương trong trò chơi này. Đợi đến khi hồi sinh thì yêu ai chẳng được?
Thực tế, khi còn sống, Chung Kính Dương hoàn toàn không hứng thú với chuyện này, nhưng gương mặt của Điềm Chanh... dường như cũng phản ánh một số điều trong nội tâm mà ngay cả bản thân anh cũng chưa từng phát hiện ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận