Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 1140 - Chương 1139: Tin Tức Tử Dương Thạch Thai



Chương 1140 - Chương 1139: Tin Tức Tử Dương Thạch Thai




Thú vị, thú vị!
Giang Vũ vuốt cằm. Loại thể chất này, nếu như có thể ăn Tử Dương tinh chuyển
hóa thành tu vi, như vậy thiên phú tu luyện rất nhiên phi thường nghịch thiên.
Hắn nhìn thoáng qua đan điền của cô bé, muốn xem xem nàng là tu vi gì. Vừa
nhìn hắn lại nhíu mày. Trong đan điền cô bé rỗng tuếch, rõ ràng không ngưng tụ
bất kỳ chân nguyên, không có tu vi.
- Hả? Nàng không tu luyện?
- Cái này...
Trên mặt Lạc tiên sinh hiện lên một tia xấu hổ:
- Nàng không thể tu luyện.
- Không thể tu luyện, vậy loại thể chất này có ý nghĩa gì?
Lạc Phi cười ha hả, nói:
- Nàng cũng không phải không thể tu luyện, chỉ là tạm thời không phát hiện
nàng tu luyện như thế nào mà thôi. Có lẽ, nàng ăn đủ nhiều Tử Dương tinh là có
thể tu luyện thì sao? Loại thể chất biến dị này, thiếp thân tra hết tất cả
điển tịch có thể tra, từ cổ đại đến hiện đại đều không có phát hiện ghi chép
tương tự. Cô bé này là độc nhất vô nhị, hơn nữa chúng ta chào giá cũng không
cao. Chỉ cần 2 triệu là có thể mang nàng đi. Đến lúc đó, nếu các vị có thể
phát hiện giá trị thể chất của nàng, như vậy thì kiếm lớn.
Một phen lời của Lạc Phi nói rất có sức hấp dẫn, nhưng là những công tử gia
tộc lớn kia lại căn bản không chút động lòn
g. Ăn đủ nhiều Tử Dương tinh? Một viên Tử Dương tinh nhưng là một vạn Tử Dương
thạch, ai biết bao nhiêu mới tính là đủ nhiều. Nếu hao phí không ít tài phú
bồi dưỡng nàng, kết quả cuối cùng vẫn là không có bất kỳ hồi báo, ngược lại
mất trắng rất nhiều Tử Dương thạch, như vậy thiệt thòi lớn.
Trong lúc nhất thời, bé gái này căn bản không ai báo giá. Lâm Minh hơi hơi
trầm ngâm, cũng im lặng không lên tiếng. Cô bé trước mặt này hết sức đáng yếu,
tuổi 12,12, thân thể vẫn rất non nớt ngây thơ, trên mặt còn mang đậm vẻ trẻ
con.
Đôi mắt nàng sáng ngời như suối, mũi thanh tú, bờ môi đầy đặn, khuôn mặt đỏ
hây hây, dường như bóp một cái là có thể chảy ra nước.
Tuy nhiên, trước bất kể cô bé này rốt cuộc có thể tu luyện hay không, mấu chốt
là Lâm Minh rày đây mai đó, dẫn theo một cô bé thật sự không tiện.
Cô bé như vậy, chốn về tốt nhất là tiến vào một môn phái lớn có hứng thú bồi
dưỡng nàng, đây mới là phúc phận của nàng. Đi theo mình sẽ chỉ làm chậm trễ
nàng.
- Mộ cô nương, cô có từng nghe nói qua loại thể chất đặc thù này của cô bé?
Lâm Minh dùng chân nguyên truyền âm hỏi.
Mộ Thiên Tuyết lắc đầu:
- Loại thể chất này ta cũng chưa từng nghe nói qua. Tuy nhiên cô bé này ngược
lại làm ta có một loại cảm giác thân thiết. Chỉ là hiện tại sự tình của chúng
ta không ít, phiêu bạt bốn phương, dẫn theo nàng là làm chậm trễ nàng. Không
nên làm phức tạp.
Lâm Minh và Mộ Thiên Tuyết nói xong, Lạc tiên sinh kia đã đang giới thiệu một
bé trai cuối cùng. Hắn cũng là một loại thể chất đặc thù.
Loại đứa bé này bị tông môn lớn mua đi, coi là đệ tử hạch tâm bồi dưỡng, ngày
sau tất nhiên sẽ đạt được thành tựu không nhỏ.
- Được rồi, hiện tại chư vị có thể bắt đầu đấu giá. Đầu tiên là cô bé thân
thể Loạn Âm này, giá quy định 30 triệu.
Lạc Phi cười khanh khách nói, nói xong còn sờ mặt cô bé kia một cái. Cô bé
miễn cưỡng cười. Tuy rằng đây là vận mệnh do chính nàng lựa chọn, nhưng bị bày
ra trả giá công khai như vậy lại khiến nàng có loại cảm giác chịu hết khuất
nhục.
- 40 triệu!
Thanh niên râu mép ra giá đầu tiên, trên mặt tràn đầy vẻ hưng phấn. Hắn may
mắn lúc trước không nhất thời xúc động mà cùng Lâm Minh tranh đoạt cái cốt
giản tác dụng không lớn kia. Nữ nhân thân thể Loạn Âm này mới là có giá trị
nhất, đem nàng bồi dưỡng lên, đối với tu luyện của mình có lợi thật lớn.
- 50 triệu!
Lại có người báo giá, tu luyện công pháp Ma đạo cũng không chỉ một mình Tôn
công tử.
- 55 triệu!
Khóe miệng thanh niên râu mép co giật một cái, cùng lúc báo giá còn liếc Lâm
Minh một cái, trong mắt ẩn chứa một tia cảnh cáo. Hiển nhiên là cảnh cáo Lâm
Minh không nên tranh đoạt cô bé thân thể Loạn Âm này.
Lâm Minh tự nhiên lười để ý đến hắn. Cô bé này nếu như hắn mua về không có bất
kỳ ý nghĩa, hơn nữa bản thân Lâm Minh không tu thuật song tu, nàng kia cũng sẽ
không nguyện ý đi theo hắn.
Giá cả rất nhanh tăng lên tới 65 triệu, mà chính vào lúc này một giọng nói
ngoài ý muốn từ bên ngoài truyền đến.
- 100 triệu, ta mua!
Giọng nói này ẩn chứa một ý bá đạo. Theo giọng nói vang lên, cửa không gian
xuất hiện một tia dao động pháp tắc không gian. Sau đó, một thanh niên dáng
người khôi ngô mặc chiến giáp màu đỏ rảo bước tiến vào.
Người này thân cao chín xích, lưng hùm vai gấu, áo giáp trên thân dường như
sắp bị cơ bắp trướng vỡ vậy.
Nhìn thấy người này, phần đông tuấn kiệt trẻ tuổi ở đây đều hơi hơi bị kiềm
hãm, hiển nhiên hết sức kiêng kỵ thanh niên này.
Mà thanh niên râu mép lúc trước tình thế bắt buộc đối với nữ nhân thân thể
Loạn Âm ngây ra một lát, há há mồm rồi sau đó mặt đầy chua xót. Hiển nhiên hắn
nhận thua.
Lâm Minh híp mắt lại đánh giá người này một phen, đối phương chỉ là tu vi Thần
Hải sơ kỳ mà thôi.
- Hắn là người nào?
Lâm Minh dùng chân nguyên truyền âm hỏi Giang Vũ.
- Hắn gọi Nhạc Thiết Nham, là truyền nhân trực hệ của Nhạc gia thế lực lớn
thứ ba gần với hai Thánh địa cấp Giới Vương của viễn cổ đế đô. Đừng nhìn hắn
chỉ là tu vi Thần Hải sơ kỳ, nhưng sức chiến đấu mạnh mẽ khó tin. Chúng ta căn
bản không phải đối thủ của hắn, hơn nữa hắn là...
Giang Vũ nói tới đây cố ý dừng một chút, hít sâu một hơi nói:
-... Là pháp thể song tu.
- Ồ?
Lâm Minh nghe thấy câu nói này có chút ngoài ý muốn. Võ giả pháp thể song tu ở
Thần Vực cực ít, người dám lựa chọn như vậy tất nhiên là hạng người thiên tư
tuyệt đỉnh!
Đương nhiên, lựa chọn pháp thể song tu chưa chắc đã giống như Lâm Minh và Mộ
Thiên Tuyết, thật sự lấy mở ra Đạo Cung Cửu Tinh làm mục tiêu. Bọn họ hơn phân
nửa chỉ là thử đi mở ra Bát Môn Độn Giáp, có một số võ giả chính thích thân
thể mình mạnh mẽ.
- Tên này là một yêu nghiệt, hắn vốn hơn 100 năm trước đã sinh ra, nhưng cố
tình ở trong thời không vặn vẹo gia tốc thời gian trôi hơn 60 năm, gần đây mới
ra. Kết quả hắn hiện tại mới hơn 30 tuổi, vừa khéo gặp phải thế hệ chúng ta,
chúng ta đều bị hắn áp chế gắt gao. Lâm huynh, tốt nhất không nên xung đột với
hắn. Đồ vật hắn coi trọng, có thể nhường thì nhường. Nếu không đắc tội hắn,
kết cục rất thảm... Ôi, thật xui xẻo, Hội giao dịch lần này không ngờ hắn cũng
tới.
Giang Vũ ôm lòng bất mãn nói, Lâm Minh hơi hơi ngạc nhiên. Ở trong thời không
vặn vẹo gia tốc thời gian trôi vượt qua hơn 60 năm?
Thay đổi tốc độ thời gian trôi có thể giảm chậm đương nhiên là có tăng nhanh.
Người bình thường tiến vào trong kết giới thời gian tu luyện đều là một ngày
kéo dài thành một tháng, nhưng Nhạc Thiết Nham này lại đi ngược lại, một tháng
co rút thành một ngày. Làm như vậy chẳng lẽ có dụng ý đặc biệt gì?
Trong lòng Lâm Minh không khỏi sinh ra nghi vấn như vậy, liền dùng chân nguyên
truyền âm hỏi Mộ Thiên Tuyết.
Mộ Thiên Tuyết nói:
- Hẳn là vì chờ đợi sự tình gì đó. Có một số thời điểm, có sự kiện long trọng
cử hành nhằm vào thiên tài, tỷ như thí luyện Cổ Phượng gì gì năm đó ngươi tham
gia, đều sẽ làm ra hạn chế đối với tuổi. Xem ra gần đây, viễn cổ đế đô hoặc là
Nhạc gia có chuyện gì sắp xảy ra rồi...
- Thì ra là thế.
Lâm Minh cũng không để ý. Giang Vũ phỏng đoán không sai, theo Nhạc Thiết Nham
báo giá, võ giả lúc trước đấu giá hứng thú bừng bừng đều im lặng không lên
tiếng.
Bọn họ bất kể tài lực hay là xuất thân đều không bằng Nhạc Thiết Nham. Thực
lực, thiên phú lại càng không bằng, căn bản không có tư cách tranh với Nhạc
Thiết Nham. Đối với tuấn kiệt trẻ tuổi mà nói, rất nhiều lúc thiên phú chính
là sức mạnh của một người.
- Khách khách, Nhạc công tử thật sự là ra tay hào phóng!
Lạc Phi ngây ngô nở nụ cười. Cái giá 100 triệu vượt qua dự tính nguyên bản của
nàng, thế cho nên cô bé ăn Tử Dương tinh kia không người hỏi thăm, nàng cũng
không thèm để ý.
Kế tiếp, bé trai thể chất đặc thù kia cũng bị người mua đi với giá 10 triệu.
Vì thế, chỉ còn lại bé gái kia. Nàng vẫn ở trong góc lồng sắt như trước, hai
tay ôm đầu gối, thân thể cuộn vào một chỗ, trong ánh mắt nhìn mọi người chung
quanh ẩn chứa một tia sợ sệt, một tia mê mang. Khiến người hết sức thương
tiếc.
Là cô bé không có thiên phú tu luyện hoặc là thiên phú tu luyện không rõ, bất
kể bộ dạng xinh đẹp cỡ nào, đáng yêu ra sao đối với võ giả mà nói đều không có
giá trị gì. Nếu chỉ là ham sắc đẹp, võ giả có thể dễ dàng thành lập 3000 hậu
cung. Một viên Tử Dương thạch đều có thể tùy ý mua hơn trăm nữ nhân người
thường.
Kế tiếp, Lạc Phi và Lạc tiên sinh lại lấy ra mấy loại đồ vật, tuy nhiên cũng
không có loại nào có thể bán ra giá cao 100 triệu nữa.
Đem đồ vật không người hỏi han thu lại, Lạc Phi cười hì hì, nói ngọt lịm:
- Tốt rồi, vật phẩm bang hội chúng ta bán ra liền dừng ở đây. Chư vị có đồ
vật gì có giá trị hoặc là có gì cần đều có thể nói ra, chúng ta sẽ tận lực
thỏa mãn.
- Đúng vậy, các vị cũng có thể ngầm trao đổi, đổi vật phẩm.
Nghe thấy lời này của Lạc Phi và Lạc tiên sinh, một số người bao gồm thanh
niên râu mép đều cảm thấy ủ rũ. Mắt thấy thiếu nữ thân thể Loạn Âm lúc trước
thích hợp mình nhất lại không chiếm được, cảm giác này không dễ chịu.
Bọn họ cũng chỉ có thể lấy ra đồ vật mình không dùng, bày ở trên bàn, chờ trao
đổi vật phẩm với tuấn kiệt trẻ tuổi khác. Mà chính vào lúc này, Lâm Minh đứng
dậy, chắp tay nói:
- Chư vị, tại hạ có một món đồ muốn thu mua, nếu chư vị có, giá cả không
thành vấn đề.
Theo Lâm Minh nói ra như vậy, ánh mắt mọi người đều tập trung vào trên người
hắn.lúc trước Lâm Minh dùng giá cả 8.5 triệu Tử Dương thạch chỉ mua một miếng
cốt phiến tàn khuyết bọn họ vẫn còn nhớ như in, Lâm Minh nói giá cả không
thành vấn đề tự nhiên là hồi báo phong phú.
- Đồ gì?
Nhạc Thiết Nham sờ sờ cằm, lười biếng hỏi.
- Lâm mỗ muốn là Tử Dương thạch thai!
Lâm Minh sợ những người này không biết, chuyên môn miêu tả một lần các loại
đặc trưng của Tử Dương thạch thai. Kết quả tất cả võ giả ở đây đều là một vẻ
mờ mịt, hiển nhiên bọn họ phần lớn là lần đầu tiên nghe nói loại chuyện này.
Ngay cả Lạc Phi và nam nhân họ Lạc của thế lực ngầm viễn cổ đế đô cũng khe khẽ
lắc đầu, hiển nhiên là không có tin tức về mặt này.
Nhìn thấy một màn này, cho dù Lâm Minh ngay từ đầu vốn không ôm hy vọng quá
lớn nhưng vẫn hơi chán nản. Xem ra cho dù là ở viễn cổ đế đô, muốn thu được Tử
Dương thạch thai này đều hết sức khó khăn.
Lâm Minh thở dài một hơi, lắc lắc đầu ngồi lại chỗ. Tuy nhiên tốt xấu hội giao
dịch lần này thu hoạch một miếng cốt phiến, cũng không tính đến không.
Mà ngay vào lúc Lâm Minh không ôm hy vọng một giọng nữ trẻ con rụt rè từ trong
góc truyền đến:
- Đồ... đồ vật đó, ta... ta dường như... biết...
Theo giọng nói này, ánh mắt của Lâm Minh lập tức dừng ở trên người cô bé cuộn
mình trong lồng ở góc đại sảnh.
-----o0o-----



Bạn cần đăng nhập để bình luận