Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 1505 - Chương 1506: Xuất Cốc



Chương 1505 - Chương 1506: Xuất Cốc




Mười ngày sau trong đại trận thần thú, trước động phủ Thần Miểu Thiên Tôn.
Lúc này Lâm Minh đã hoàn toàn khôi phục lại, tu vị đại thành, vừa học tập Tu
La Thiên Thư quyển một, hắn ra vào đại trận thần thú quá dễ dàng.
- Thần Miểu tiền bối, vãn bối trở về, làm cho ngài chờ lâu.
Lâm Minh đi chuyến này đã một năm rưỡi, đối với hiện tại thọ nguyên của Thần
Miểu Thiên Tôn không còn nhiều thì thời gian này rất dài.
Trong động phủ Thần Miểu Thiên Tôn im lặng thật lâu, Lâm Minh có thể cảm nhận
được có một đạo cảm giác dò xét biến hóa của hắn trong một năm rưỡi qua.
Cảm giác này chính là từ Thần Miểu Thiên Tôn.
Từ khi Thần Miểu Thiên Tôn truyền thụ bí pháp linh hồn cho Lâm Minh cùng Tiểu
Ma Tiên, tình huống của hắn ngày càng sa sút, càng ngày càng suy yếu, dựa theo
tốc độ này không qua mấy năm hắn sẽ dầu cạn đèn tắt.
Hiện tại Thần Miểu Thiên Tôn có thể bị một võ giả rất bình thường giết chết.
- Hậu sinh khả úy, thật sự là hậu sinh khả úy...
Thần Miểu Thiên Tôn cảm khái một trăm năm qua không người nào có thể phá đại
trận của thần thú, thật sự bị Lâm Minh phá.
- Tu vị của ngươi đã tới Thần Quân cảnh... Ta trước đó nghe ngươi nói ngươi
tu luyện chưa tới sáu mươi năm, có thể vào lúc này đột phá Thần Quân cảnh, hơn
nữa căn cơ vững chắc tới mức này., Thành tựu tương lai của ngươi khó tưởng
tượng nổi, ta trước khi chết có thể mang Thần Miểu Tâm Quyết truyền thụ cho
ngươi, cũng coi như nhắm mắt.
Lâm Minh có chút trầm mặc, nói ra:
- Tiền bối quá bi quan, vãn bối đã tìm được đường ra, có thể mang tiền bối
xuất cốc, tiền bối cũng không phải nhìn tiền bối hết thọ nguyên, chỉ là linh
hồn lực không lưu thông thôi, chỉ cần tìm đến thành dược bổ hồn, tiền bối có
thể hồi phục lại, sống thêm qua ngàn vạn năm không thành vấn đề.
Lâm Minh nhìn Thần Miểu Thiên Tôn mang theo lòng cảm kích, Thần Miểu Thiên Tôn
trong chín năm ngắn ngủi mà biến thành bộ dạng này, là vì vận dụng bí pháp trợ
giúp Lâm Minh tinh luyện thần hồn. Mặc kệ Thần Miểu Thiên Tôn giúp Lâm Minh vì
mục đích gì, đây là đại ân với Lâm Minh, hắn sẽ nhớ kỹ.
- Vô dụng. Tình huống của ta ta tự biết, ta đại khái còn hơn trăm năm thọ
nguyên...
Thần Miểu Thiên Tôn thở dài một tiếng, âm thanh tràn ngập cảm giác tiêu điều.
Lâm Minh nói:
- Tiền bối, ngươi theo ta xuất cốc, ta có thể tìm dược vật dưỡng hồn cho tiền
bối, chỉ cần có dược vật, tuy tiền bối có khả năng không khôi phục như năm đó,
nhưng tu dưỡng trăm năm có thể trở lại Đại Giới Giới Vương. Tuyệt đối không có
vấn đề, hơn nữa tiền bối thân là Thiên Tôn, chắc hẳn từng thành lập thế lực
của mình, vãn bối mang ngài tiến tới thế lực do ngày sở kiến, tìm được dược
vật dưỡng hồn căn bản khôn thành vấn đề.
Lâm Minh những năm này tu luyện Thần Miểu Tâm Quyết, cũng hiểu rõ hệ thống tu
luyện của Hồn Tộc, hắn nhìn ra được tình huống của Thần Miểu Thiên Tôn không
có bết bát như hắn nói.
Hắn chỉ tiêu hao quá lớn, mấy ngàn vạn năm khốn ở nơi này và bị hoàn cảnh
tuyệt vọng tra tấn, hơn nữa truyền công cho mình cùng Tiểu Ma Tiên mới đi tới
bước này. Chỉ cần có thể đi ra ngoài, dùng sinh mệnh lực ương ngạnh của Thiên
Tôn nhất định chậm rãi khôi phục nguyên khí.
Thần Miểu Thiên Tôn lắc đầu, nói ra một câu khiến Lâm Minh cảm thấy ngoài ý
muốn.
- Ta không ra ngoài!
- Vì cái gì?
Lâm Minh sửng sốt, Tiểu Ma Tiên cũng kinh ngạc đến ngây người, trong nơi như
địa ngục thế này. Một mình đối mặt hắc ám vô tận, cô quạnh vô tận và thi cốt
vô tận làm cho Tiểu Ma Tiên sống ở đây một năm khiến nàng sắp điên, mà Thần
Miểu Thiên Tôn lại nói hắn không ra ngoài? Loại cảm giác này giống như Thần
Miểu Thiên Tôn không muốn sống tiếp.
Tự tuyệt sinh cơ. Trong mắt Tiểu Ma Tiên dù biết rõ phải chết, đi ra ngoài
chết còn tốt hơn chết trong này.
- Tiền bối, ngươi là thanh tỉnh chứ? Tại sao phải tự tìm tuyệt lộ, ở chỗ này
cô độc mà chết?
Tiểu Ma Tiên không đành lòng hỏi, nghĩ lại là thế hệ kiêu hùng, phong vân một
cõi, là Thiên Tôn đỉnh phong, cuối chết trong một phần mộ tối tăm cô quạnh,
đến chết vẫn chỉ có một người, không người tống chung (* tiễn biệt lúc ra đi),
trong nội tâm của nàng không thoải mái.
Thần Miểu Thiên Tôn mỉm cười, nói ra:
- Không cần tiếc hận cho ta, cả đời của ta đã từng phong quang vô hạn, đã
từng giết người như ngóe, hôm nay rơi vào kết quả này là do vận mệnh an bài,
các ngươi nhớ rõ ta giải thích qua vì sao ta vào Uổng Tử Cốc không?
Đột nhiên Thần Miểu Thiên Tôn nhắc tới lời này, làm cho Lâm Minh chấn động,
hắn nhớ tới chín năm trước có hỏi Thần Miểu Thiên Tôn vấn đề này.
- Tiền bối đã từng nói qua, bởi vì thù!
- Đúng... Bởi vì thù, ta và người nọ có ân oán với nhau, người nọ có thù với
ta, hai người chúng ta có cảm ứng linh hồn, không cần bất cứ ấn ký truy tung
nào cả, hắn có thể dễ dàng tìm được ta, cho dù cách bao nhiêu thời không, một
khi ta ra khỏi Uổng Tử Cốc thì hắn sẽ biết, ta chết cugnx không có gì, nhưng
mà các ngươi sẽ bị ảnh hưởng.
- Linh hồn cảm ứng? Chẳng lẽ năm đó là người đẩy tiền bối vào Uổng Tử Cốc?
Trong lòng Lâm Minh khiếp sợ, Tiểu Ma Tiên cũng có cảm giác không thể tiếp
nhận, nàng giật mình nói ra:
- Tiền bối đã là Thiên Tôn tuyệt đỉnh, có thể đẩy tiền bối vào Uổng Tử Cốc,
là người nào?
- Chân Thần...
Thần Miểu Thiên Tôn giọng nói mờ ảo, hắn thở dài nói ra:
- Người truy sát ta chính là đệ nhất Hồn Đế của Hồn Tộc, cũng là thân huynh
đệ của ta.
- Hồn Đế!
Đồng tử Lâm Minh co rụt lại, đây là nhân vật tương đương với Tạo Hóa Thánh
Hoàng!
Đây tuyệt đối là cường giả Chân Thần hàng thật giá thật, hơn nữa hắn có thể
hiệu lệnh cả chủng tộc, nếu như bị hắn đuổi giết thì Thần Miểu Thiên Tôn bị ép
vào Uổng Tử Cốc cũng hợp tình lý!
Thần Miểu Thiên Tôn tiếp tục nói:
- Bởi vì hai huynh đệ chúng ta có cảm ứng linh hồn, ta bị đuổi tới bước đường
cùng, đã nghĩ ngợi tiến vào Uổng Tử Cốc, tìm đường sống trong cõi chết, nhưng
mà đáng tiếc ta cuối cùng không phải người do chủ nhân Tu La Lộ chọn, không
thể đạt được Uổng Tử Cốc truyền thừa, ngược lại hao hết tính mạng ở đây.
- Nếu là th
ân huynh đệ, vì cái gì Hồn Đế muốn giết tiền bối?
Tiểu Ma Tiên không thể lý giải hỏi, nhưng mà vấn đề này Thần Miểu Thiên Tôn
lại không có trả lời.
Hắn trầm mặc, hồi lâu không có nói chuyện, Lâm Minh biết rõ, Thần Miểu Thiên
Tôn không muốn tiếp tục đề tài này, đây là đau đớn trong lòng của hắn.
Trong thế giới võ giả có quá nhiều chuyện bi tình.
Có Hồn Đế tồn tại, Thần Miểu Thiên Tôn không có khả năng xuất cốc, đi ra ngoài
sẽ lập tức chết, hơn nữa nói không chừng còn có kết cục thê thảm hơn, nghĩ tới
đây Lâm Minh im lặng, nói:
- Tuy tiền bối không thể ra khỏi cốc, nhưng mà trong vòng mười năm ta sẽ tới
đây, sẽ tìm dược vật dưỡng hồn cho tiền bối! Tiền bối có ân truyền công, vãn
bối tất báo, nếu không sẽ vi phạm tâm hướng võ đạo của ta.
Lâm Minh nói như vậy liền nhìn qua trận pháp Thần Miểu Thiên Tôn bố trí xuống,
những trận pháp này Thần Miểu Thiên Tôn bố trí năm đó chống cự triều tịch,
hiện tại xem ra trận pháp này còn kiên trì được một ít thời gian.
- Chúng ta đi thôi, xuất cốc!
Lâm Minh nhìn qua Tiểu Ma Tiên, Tiểu Ma Tiên không đành lòng nhìn qua Thần
Miểu Thiên Tôn, đành gật đầu.
Hai người cứ như vậy từ biệt Thần Miểu Thiên Tôn, lần nữa tiến vào đại trận
thần thú, hiện tại dù là Tiểu Ma Tiên sau khi tu luyện Tu La Thiên Thư quyển
một cũng có thể xuyên qua đại trận.
Hai người chỉ dưỡng thần không bao lâu, trở về đại điện thanh đồng, ở chỗ này
cổng truyền tống đang xoay tròn lặng lẽ.
- Nên rời khỏi.
Lâm Minh nắm tay Tiểu Ma Tiên, dứt khoát bước vào truyền tống trận.
Cách chín năm bọn họ vẫn rời khỏi nơi này.
- Bá -- Hào quang lóe lên, Lâm Minh cùng Tiểu Ma Tiên chỉ cảm thấy chung
quanh biến đổi, bọn họ ở trong một rừng cây um tùm.
Nơi này hoa cỏ như gấm, khắp nơi sinh cơ, linh chi linh dược xanh um tươi tốt,
cho người ta cảm giác như thế ngoại đào nguyên. Trong Táng Thần Lĩnhnày là
sinh địa và tử địa giao nhau, nơi này không có bao nhiêu chỗ không nguy hiểm.
Lâm Minh quay lại xem xét, cách hắn không xa có thể nhìn thấy một sơn mạch đỏ
au khủng bố, sơn mạch này uốn lượn xoay quanh vắt ngang Táng Thần Lĩnh, như
đại long màu đỏ, rất nhiều ngọn núi giống như đúc long thân, long trảo, long
giác, đây chính là Xích Long sơn mạch không thể nghi ngờ, là cửa vào của Uổng
Tử Cốc.
Bọn họ đã đi ra! Hơn nữa cách Uổng Tử Cốc không xa.
Xác nhận điểm này trong lòng Tiểu Ma Tiên có cảm giác không biết tên, nàng vốn
tưởng rằng phải ngây ngốc trong Uổng Tử Cốc này mấy trăm ngàn năm, thậm chí cả
đời, hiện tại sống sót sau tai nạn trở lại thế giới cũ, trong nội tâm nàng làm
sao không kích động?
Nàng không nhịn được hái linh hoa, hít sâu một hơi, hương thơm xông vào mũi,
loại hương khí đã lâu không có ngửi qua này cũng làm cho nàng cảm động, hốc
mắt nàng ướt át, trong Uổng Tử Cốc này ngày đêm đều có vô số người chết, chỉ
có hương vị mục nát mà thôi, làm gì có hương hoa?
Chỉ có trải qua tuyệt vọng mới có thể hiểu được sinh mạng là đáng ngưỡng mộ
như thế nào! Thời điểm này màu xanh của lá, cánh hoa phiêu linh cũng khiến
lòng người tràn ngập vui sướng.
- Quá tốt!
Hai mắt Tiểu Ma Tiên nhắm lại, nàng say mê tận hưởng hương khí ngọt ngào của
hoa.
Nhưng mà Lâm Minh thần thái bình tĩnh giống như không nhìn thấy cảnh đẹp nơi
đây, hắn nhắm mắt lại và cảm ứng được cái gì đó.
- Lâm Minh, ngươi đang làm cái gì?
Tiểu Ma Tiên nhìn thấy Lâm Minh bộ dạng như vậy, đột nhiên trong nội tâm rùng
mình, cũng cảnh giác được cái gì đó, lập tức dò xét, nàng lại phát hiện dường
như có lực lượng vô hình đang tập trung vào mình.
Lâm Minh có chút trầm ngâm, nói:
- Ngươi cũng cảm giác được? Nơi này là vị trí rất ít sinh địa trong Táng Thần
Lĩnh, không nên có nguy hiểm gì mới đúng, nhưng mà hết lần này tới lần khác
lại có cảm giác dò xét, nếu như ta không có nói sai thì chỗ của chúng ta bị
người khác bố trí trận pháp, mà người bày trận này tám chín phần mười là Thiên
minh Tử.
Lâm Minh cùng Tiểu Ma Tiên đang nói chuyện thì ở chỗ cách đó mấy ngàn dặm, một
sơn cốc đầy đá vụn có mấy người đang ngồi điều tức.
Đúng lúc này một nam tử tuấn tú thân mặc hắc y đột nhiên mở mắt ra, hai mắt
của hắn như huyết nguyệt, sáng ngời mà đỏ tươi.
- Thực... Đi ra sao?
Nam tử trẻ tuổi liếm liếm bờ môi, khóe miệng của hắn cười tà, nam tử trẻ tuổi
này chính là Thiên Minh Tử không thể nghi ngờ.
-----o0o-----



Bạn cần đăng nhập để bình luận