Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 711 - Chương 711: Quét Ngang Nam Hải Ma Vực



Chương 711 - Chương 711: Quét Ngang Nam Hải Ma Vực




Nghe lời nói kiêu ngạo của Lâm Minh, tông chủ Ma Vực Đông tông giận tím mặt.
- Muốn tìm ta tính sổ? Hắc hắc, tiểu tử, ngươi đang nói mơ hả? Cự Côn của
ngươi còn đang bị nhốt dưới rãnh biển sâu phải không! Không có Cự Côn, ta xem
ngươi kiêu ngạo cái gì, đúng là thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục
không cửa ngươi lại xông vào, hôm nay ngươi ở lại chỗ này đi!
Tông chủ Ma Vực Đông tông nghiêm mặt hung ác nói, nhưng nói tới sau, hắn lại
bắt đầu không đủ lòng tin. Hắn phát hiện chỗ Lâm Minh đứng chính là chỗ ở của
tam trưởng lão Tôn thị, mà trước đó cảnh báo vang lên, tông chủ Ma Vực Đông
tông liền vội vàng chạy tới, thậm chí còn chưa kịp tra xét người chết là ai.
Bây giờ nhìn lại, trong bảy trưởng lão chỉ thiếu có tam trưởng lão Tôn thị,
chẳng lẽ hắn bị?
Sao mà thế được?
Trong lòng tông chủ Ma Vực Đông tông nhảy dựng, có thể lặng lẽ giết tam trưởng
lão Tôn thị, như vậy ít nhất Lâm Minh có được thực lực Mệnh Vẫn tầng hai đỉnh
phong!
Hoặc là, ở đằng sau Lâm Minh còn có một cao nhân, hắn nấp trong chỗ bí mật, có
thực lực như thế. Nghĩ tới đây, tông chủ Ma Vực Đông tông chột dạ, không chỉ
riêng hắn, năm trưởng lão khác cũng nghĩ tới điều này. Lâm Minh không phải kẻ
ngốc, nếu không có nắm chắc nhất định, hắn làm sao tới Nam Hải Ma Vực chịu
chết?
- Bày trận!
Tông chủ Ma Vực Đông tông hạ lệnh, võ giả phối hợp với nhau tạo thành sát
trận, có thể nâng cao sức chiến đấu tổng hợp của đội ngũ. Lúc trước ở Âm Dương
huyền cung, tám võ giả Toàn Đan trung hậu kỳ bố trí trận pháp đã có thể chống
lại cường giả Mệnh Vẫn tầng một trong vòng mười hơi thở.
Đó chỉ là võ giả Toàn Đan trung hậu kỳ, lúc này trước mặt Lâm Minh là sáu võ
giả Mệnh Vẫn kỳ.
- Nằm mơ đi!
Trong mắt Lâm Minh lóe ra sát khí, hắn làm sao có thể trơ mắt nhìn đối phương
tạo thành sát trận, hắn thi triển thân pháp Kim Bằng Phá Hư, như thuấn di tới
trước mặt một trưởng lão Mệnh Vẫn tầng một, bạch thương đâm thẳng ra!
- Cái gì?
Trưởng lão Mệnh Vẫn tầng một kia tâm thần hoảng hốt, sao có thể nhanh như vậy
được, đối phương y như quỷ mị, không có quỹ tích di chuyển gì, trực tiếp xuất
hiện ở trước mặt mình!
Không kịp suy nghĩ, trưởng lão Mệnh Vẫn kia cuống quít giơ kiếm chống đỡ,
nhưng trong nháy mắt đó, hắn chỉ cảm thấy tốc độ của Lâm Minh chậm dần, một
thương đâm ra không nhanh hơn bao nhiêu so với công kích của võ giả Luyện Thể
kỳ.
Nhưng mà, thương của Lâm Minh chậm, động tác của hắn càng trở nên chậm hơn,
hắn căn bản không kịp chống đỡ công kích của Lâm Minh!
- Không!
Trưởng lão Mệnh Vẫn này mắt sung huyết, hắn trơ mắt nhìn một thương của Lâm
Minh xuyên thủng cổ họng mình. Dưới cổ chợt lạnh, trưởng lão Mệnh Vẫn kia
trừng to đôi mắt cá chết, trong ánh mắt tràn ngập không cam lòng, hắn không
thể tin được lại chết dưới tay một thanh niên mới hai mươi tuổi, chỉ mỗi một
thương, hắn không có sức chống cự!
Ở trước mắt bao người, nháy mắt một trưởng lão Mệnh Vẫn mất mạng, các trưởng
lão Mệnh Vẫn khác cùng hộ pháp Toàn Đan đều sững sờ, đây là thực lực gì? Sao
có thể mạnh đến thế?
Hơn nữa thân pháp cùng phương thức xuất chiêu của đối phương quá quỷ dị, thân
pháp giống như thuấn di, chiêu thương nhìn như không nhanh, nhưng không biết
vì cái gì mà tốc độ của trưởng lão bị hắn giết càng chậm hơn, trơ mắt nhìn một
thương này đâm chết, ngay cả chống đỡ một chút cũng không làm được.
Những võ giả này sẽ không ngu xuẩn cho rằng trưởng lão Mệnh Vẫn đã chết kia cố
ý nhường, chuyện xảy ra có khác thường, nhìn cả người Lâm Minh đều lộ ra hơi
thở quỷ dị!
Mọi người bị chấn tới không kịp phản ứng, nhưng Lâm Minh sẽ không ngây người.
Hắn một thương ném thi thể trưởng lão Mệnh Vẫn Thứ hai, một bước đi ra, đảo
mắt đã tới trước mặt trưởng lão Mệnh Vẫn thứ ba, giơ thương muốn đâm.
Trong nháy mắt đó, trưởng lão Mệnh Vẫn này cảm thấy sống lưng phát lạnh, hắn
cảm giác mình như không phải đối mặt với một thanh niên hơn hai mươi tuổi, mà
là đang đối mặt với thần chết!
"Trốn!".
Chênh lệch quá lớn, trưởng lão Mệnh Vẫn này không có chút lòng chống cự, xoay
người bay vụt ra ngoài.
Các trưởng lão khác phản ứng lại, cũng quay đầu chạy trốn. Võ giả Nam Hải Ma
Vực vốn lấy mình làm trung tâm, tự nhiên không có khả năng vì hưng vong tông
môn mà bỏ mạng mình vào đó. Gặp phải thanh niên quỷ dị như thần chết này, bọn
họ trốn trước là tốt nhất.
Bốn trưởng lão Mệnh Vẫn tầng một lập tức tán loạn, còn lại hai mươi hộ pháp
Toàn Đan kỳ thấy tình hình này cũng quay đầu chạy trốn. Chỉ có tông chủ Ma Vực
Đông tông, bởi vì có một chút tự tin vào thực lực của mình, lại có hoài nghi
nhất định với thực lực của Lâm Minh, cho nên mới lưỡng lự một lát.
Mà chỉ một chút lưỡng lự này, Lâm Minh đã đuổi theo trưởng lão Mệnh Vẫn tầng
một gần nhất, tay giơ thương xuống, một thương đâm vào giữa lưng đối phương,
không cho hắn có cơ hội chống cự.
Nhìn cảnh này, tông chủ Ma Vực Đông tông cuối cùng bị dọa vỡ mật, hắn cuống
quít lấy ra một thanh kiếm nhỏ xanh biếc trong Tu Di giới. Thanh kiếm nhỏ xanh
biếc này xuất hiện, mọc cánh giữa không trung, bỏ thêm lên người tông chủ Ma
Vực Đông tông, có thêm đôi cánh xanh biếc, tông chủ Ma Vực Đông tông không nói
hai lời quay đầu chạy trốn!
Bao gồm cả hộ pháp Toàn Đan, ba mươi võ giả không ai chọn phương hướng giống
nhau, thậm chí tới gần cũng không có, sợ vì một hướng tụ tập đông người mà bị
thần chết kia chú ý.
Kế sau hộ pháp Toàn Đan, còn có võ giả Tiên Thiên Chí Cực thấy tình huống
không đúng, cũng quay đầu chạy trốn. Những đội hộ vệ vốn còn hùng hổ xông tới
đều tròn mắt, bọn họ tuyệt đối không ngờ tới tất cả trưởng lão tập hợp, hùng
hổ tới bao vây tiêu diệt thích khách, kết quả lại bị thích khách giết tới tan
tác tơi bời!
Lúc này đương nhiên bọn họ sẽ không ngây ngốc xông tới trước mặt Lâm Minh chịu
chết. Nói chơi hả, ngay cả tông chủ Ma Vực Đông tông cũng chạy trốn, bọn họ
còn chưa đủ cho người ta nhét răng, về phần chạy trốn thì bọn họ còn không
dám, với tu vi Tiên Thiên kỳ của bọn họ, đối phương chỉ bắn ra một đạo thương
mang là đủ chết cả mảng lớn.
Nhất thời xuất hiện cảnh tượng quỷ dị, bốn nhóm đội hộ vệ Nam Hải Ma Vực cứ
đứng yên cách Lâm Minh trăm trượng, mắt to trừng mắt nhỏ, không biết phải làm
gì.
Lâm Minh đứng giữa không trung, lạnh lùng nhìn khắp nơi có võ giả bay vụt ra,
cảm giác như thủy triều tràn ra, nháy mắt khóa chặt ba mươi võ giả bao gồm cả
võ giả Toàn Đan trung hậu kỳ!
Nhân số quá nhiều, lại tách ra chạy trốn, ấn theo lẽ thường thì dù là cường
giả Mệnh Vẫn tầng bốn, tầng năm, muốn tiêu diệt hết bọn họ cũng không dễ dàng.
Dù sao khoảng cách cảm giác của võ giả có hạn, nếu đối phương bảy ra một
khoảng cách liền lặn xuống biển, hoặc là tìm một đảo nhỏ không người trốn vào,
vậy thì khó mà theo được.
Trong mắt Lâm Minh lóe lên ý lạnh, Chiến Linh vô hình bám vào Tu La lực
trường, phóng ra ngoài như thủy triều!
Lực trường là vật chất đặc thù, tốc độ lan tỏa ngang với vận tốc ánh sáng, chỉ
trong nháy mắt đã đuổi theo tất cả võ giả. Chiến Linh vô hình bám lên Tu La
lực trường cùng lực trường khuếch tán bao phủ mọi người.
Lúc trước ở vùng cấm ngàn dặm, Lâm Minh rơi vào mê cung thời không không tìm
được lối ra, ngay cả dấu hiệu trận phù hắn đặt ở ven đường cũng bị một loại
lực lượng không rõ hủy diệt. Dưới tình huống như vậy, Lâm Minh dựa vào ký hiệu
đặc thù mà Chiến Linh lưu lại, lúc này mới từng chút một căn cứ dấu hiệu trong
mê cung thời không, cuối cùng dẫn mọi người ra khỏi vùng cấm ngàn dặm.
Chiến Linh có đặc tính bất hủ bất diệt, các đại năng chết đi trong Vạn Cổ Ma
Khanh, trải qua mười mấy vạn năm, mấy chục vạn năm, thân thể đã sớm nát, năng
lượng ẩn chứa trong cơ thể ngưng tụ thành Ma Thần Chi Cốt. Nhưng Chiến Linh
của bọn họ còn không bị hao mòn hết, có thể bảo tồn đầy đủ, thậm chí biến ảo
thành sinh mệnh cấp thấp có ý thức.
Dùng Chiến Linh làm dấu ấn, là thích hợp nhất!
Trong nháy mắt Tu La lực trường bao phủ trên ba mươi võ giả Nam Hải Ma Vực từ
Toàn Đan kỳ trở lên, liền có một đoàn Chiến Linh bám lên người bọn họ!
Chiến Linh là một loại lực lượng đẳng cấp cao, bình thường chỉ có cường giả
Thần Hải mới tiếp xúc tới, những người khác, dù là tông chủ Ma Vực Đông tông
cũng hoàn toàn không hiểu cỗ lực lượng này. Vừa rồi bọn họ chỉ cảm giác bị áp
lực của Tu La lực trường bao phủ, tốc độ đột nhiên giảm xuống, hơi thở dồn
dập, nhịp tim cũng như bị ức chế, làm bọn họ sợ tới càng liều mạng chạy trốn.
Thẳng đến khi thoát khỏi phạm vi lực trường mới thở phào một hơi.
Bọn họ hoàn toàn không biết trong nháy mắt vừa nãy, bọn họ đã bị Lâm Minh đặt
dấu hiệu, dù bọn họ phát hiện cũng vô dụng, bọn họ vốn không hiểu Chiến Linh,
cũng không có biện pháp hủy diệt!
"Khóa được toàn bộ!".
Trong mắt Lâm Minh lóe lên một tia hung tàn, hiện giờ võ giả chạy xa nhất là
một trưởng lão Mệnh Vẫn tầng một mặt áo bào vàng, hắn chạy trốn đầu tiên, tốc
độ lại nhanh, hiện giờ đã chạy ra ngoài mười dặm. Thứ hai chính là tông chủ Ma
Vực Đông tông, hắn có thanh kiếm xanh biếc thêm vào, tốc độ nhanh nhất trong
mọi người, chỉ là nhấc chân hơi chậm, hiện giờ chỉ trốn ra tám chín dặm, còn
những võ giả Toàn Đan kỳ mà chạy cuối cùng mới thoát được hai ba dặm.
Lâm Minh cố ý bỏ qua tông chủ Ma Vực Đông tông Mệnh Vẫn tầng hai, nhắm mục
tiêu vào trưởng lão áo bào vàng đã chạy ra hơn mười dặm.
Muốn giết tông chủ Ma Vực Đông tông chỉ sợ không phải chuyện một chiêu, nếu
đối phương có tuyệt chiêu hộ mệnh gì, một khi kéo chân đánh lâu dài, sẽ khó mà
đuổi theo những võ giả khác. Dù có dấu ấn Chiến Linh, nếu bọn họ phân tán
trong mấy vạn dặm Nam Hải Ma Vực, muốn tìm ra bọn họ cũng là chuyện rất lớn.
Sau khi chọn mục tiêu, Lâm Minh cười lạnh, đạp thân pháp Kim Bằng Phá Hư,
không gian co rút dưới chân hắn, bay vụt ra giống như thuấn di. Nhìn từ
xa, chỉ thấy bóng người Lâm Minh không ngừng nhập vào hư không, sau đó bỗng
xuất hiện cách đó mấy dặm, với phương thức bay như thế, tốc độ của hắn nhanh
đến mức làm người ta tê dại!
Theo lý giải Không Gian ý cảnh ngày càng sâu của Lâm Minh, hắn cũng bắt đầu
tới gần tầng thứ ba của thân pháp Kim Bằng Phá Hư. Đáng tiếc Lâm Minh lý giải
Phong chi ý cảnh vẫn mãi không tiến bộ, làm cho thân pháp của hắn quỷ dị có
thừa, lại thiếu một chút linh động, bằng không sẽ chỉ càng nhanh hơn!
Trưởng lão áo bào vàng chạy trước nhất dường như thông hiểu một loại thân pháp
phi độn đặc thù, cả người hắn bọc trong sương mù đen. Theo hắn bay đi, sương
mù đen bị gió rít kéo ra cái đuôi thật dài, nhìn như con rắn màu đen. Loại
thân pháp này rõ ràng không có ở Nam Hải Ma Vực, không biết trưởng lão này
nhặt được trong di tích thượng cổ nào.
"Con bà nó, đúng là gặp quỷ, thằng nhóc hơn hai mươi tuổi sao mà mạnh như thế,
may mà bản lĩnh chạy trốn của lão phu không tệ, bằng không hôm nay thật sự nằm
lại đây rồi!".
-----o0o-----



Bạn cần đăng nhập để bình luận