Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 2074 - Chương 2074: Tại Sao Nghịch Thương Thiên. (3)



Chương 2074 - Chương 2074: Tại Sao Nghịch Thương Thiên. (3)




... Các ngươi không biết đâu, sư tôn ta năm đó khâm phục Lâm chân nhân nhất
không phải là khâm phục thiên phú của hắn, mà là khâm phục ý chí chiến đấu của
hắn!
- Có nghe đồn là, Lâm chân nhân là hoàng tử của Cửu Đỉnh Thần Quốc, hạ phóng
đến Nam Thiên Vực lịch lãm rèn luyện, nhưng thật ra là chuyện phiếm! Sư tôn ta
biết rất rõ, Lâm chân nhân chính là hài từ nhà phàm nhân, hơn nữa còn là phàm
nhân gia cảnh cực kỳ bình thường. Lúc còn nhỏ, Lâm chân nhân căn bản không thể
luyện võ, hơn nữa, hắn còn đã từng trải qua một lần đại ngăn trở, tu võ chi lộ
phi thường nhấp nhô, hắn là từng bước một đi tới.
- Sư tôn ta, bội phục nhất chính là tinh thần kiên nhẫn của Lâm chân nhân,
mục tiêu nhân sinh của Lâm chân nhân chính là truy cầu võ đạo đỉnh phong, sư
tôn ta đã từng nói qua, hắn có lẽ chính là người cách võ đạo đỉnh phong gần
nhất trong vũ trụ này!
Tiểu nữ hài một phen nói ra, khiến một đám đệ tử trẻ tuổi nhao nhao sợ hãi
thán phục.
- Truy cầu võ đạo đỉnh phong? Thật là lợi hại!
- Không biết võ đạo đỉnh phong là cái dạng gì nữa, ta cũng muốn lập chí truy
cầu ah!
Mọi người nghị luận hào hứng bừng bừng, những lời này rơi vào tai Lâm Minh lại
khiến hắn đột nhiên cảm khái ngàn vạn!
Võ đạo đỉnh phong?
Nói ra dễ dàng cỡ nào? Nhưng khi bản thân đạp lên con đường này, mới biết
được, nó là phiêu miểu cỡ nào, theo đuổi nó, phải trải qua trắc trở lớn cỡ
nào!
Bao nhiêu tuyệt thế nhân kiệt, vì nó, bán rẻ bao nhiêu thứ, bỏ ra bao nhiêu
giá lớn?
Nghé con mới đẻ không sợ cọp, nhưng mà trải qua càng nhiều, ngược lại càng
không có được ý chí chiến đấu không sợ tất cả, nghịch thiên mà đi như lúc
trước Thật sự... Già rồi sao?
Lâm Minh nhớ tới năm đó phá mệnh vẫn, từng nói qua: Thiên nếu diệt ta ta diệt
Thiên, Diêm La thu ta ta chém Diêm La.
Hắn khi đó hào khí cỡ nào, mà bây giờ...
Hắn thở dài một tiếng, trong ánh mắt, tựa hồ ẩn chứa tang thương vô tận.
Phía trên hàn trì, Khương Lan Kiếm và Khương Bạc Vân đang chiến đến thời khắc
cao trào nhất, bọn hắn bay múa trên bầu trời, chân đạp ao sen, lại chỉ để lại
một tia rung động, chưa từng khiến nổi lên một giọt nước.
Kiếm khí của bọn hắn tùy ý bắn ra, nhưng lại không thương tổn đến nửa gốc băng
liên...
Thực lực của bọn hắn, cũng không được, nhưng trong kiếm ý của b
ọn hắn, Lâm Minh lại cảm nhận được rõ ràng thứ mà mình từng tha thiết truy cầu
-- chiến ý bất khuất...
Trong lòng của hắn đột nhiên sinh ra một loại không cam lòng không hiểu, hắn
cắn răng, lại lần nữa thúc dục linh hồn chi hỏa yếu ớt trong cơ thể, muốn
thuyên chuyển năng lượng trong Thể Nội Thế Giới, muốn đi trùng kích tu vị bản
thân, muốn mở ra Ma Phương...
Nhưng mà, linh hồn chi hỏa của hắn, tánh mạng chi hỏa của hắn đều quá yếu.
Năng lượng khổng lồ cần tinh thần lực để hoạt động động, Thể Nội Thế Giới của
mình vẫn yên lặng như trước...
Mà Ma Phương, cũng chưa từng đáp lại...
Nhớ năm đó, Lâm Minh là ở Thần Quân kỳ, mới chậm rãi nắm giữ năng lực sử dụng
Ma Phương, nhưng lại không phải tùy ý sử dụng.
Nhưng bây giờ, linh hồn lực của hắn so với lúc hắn ở Thần Quân kỳ đều không có
ý nghĩa.
Căn bản giống như kiến càng lay cây, không có chút ý nghĩa nào cả.
Hơn nữa, khiến Lâm Minh tuyệt vọng nhất chính là, mặc dù có thể thúc dục Ma
Phương, hắn có thể bằng vào đó khôi phục bổn nguyên hồn lực hay không.
Ma Phương tuy rằng là thần khí linh hồn, nhưng năng lực của nó là giảo sát
linh hồn, hủy diệt tinh thần ấn ký, để nó đền bù linh hồn thật sự rất không có
khả năng.
Mất đi bổn nguyên hồn lực, mất đi tánh mạng chi hỏa, giống như đã mất đi bổn
nguyên tánh mạng.
Thần khí dù có nghịch thiên hơn cũng không thể khiến Tam Sinh lão nhân đã đi
về xế chiều tỏa sáng thanh xuân.
Cái này trái với quy tắc căn bản nhất.
Cảm giác thất vọng lại lần nữa đánh úp tới Lâm Minh...
Ý chí chiến đấu, mất đi và đạt đươc chỉ trong một ý niệm, nhưng mà nhất niệm
vô cùng đơn giản này có bao nhiêu người có thể vượt qua được, nhiều khi, trên
thế giới này có rất nhiều chuyện không phải là không muốn, mà là không thể
làm...
Hắn thở dài một tiếng:
- Ta... Không muốn mất đi ý chí chiến đấu của ta, nhưng ta không có ý chí
chiến đấu... thì đã sao? Ta đã mất đi tất cả, tại sao... Lại nghịch Thương
Thiên?
Phía trên hàn trì, tỷ thí giưa Khương Bạc Vân và Khương Lan Kiếm đã đến giai
đoạn cao trào nhất.
Mỗi một chiêu, mỗi nhất thức đều ngưng tụ kiếm đạo tinh hoa của hai người,
khiến võ giả chung quanh đều liên tục ủng hộ.
Nhưng mà giờ này khắc này, huyên náo ở chung quanh lại càng phụ trợ thêm nội
tâm cơ khổ của Lâm Minh.
BÌNH!
Một tiếng kim loại va chạm nhẹ ngâm, kiếm trong tay Khương Lan Kiếm đã bị đánh
bay.
Thanh sắc trường kiếm, xoay tròn lấy bay ra, kiếm khí tùy ý, bay ra trọn vẹn
hơn trăm trượng.
- 99 chiêu, cách mục tiêu của ta vẫn còn kém một chiêu.
Khương Lan Kiếm lộ ra vẻ cổ quái nhìn Khương Bạc Vân:
- Ta nói ngươi sẽ không phải cố ý đấy chứ...
Khương Bạc Vân lắc đầu, nói:
- Suy cho cùng, 99 kiếm vừa rồi ta chém ra là một cái Luân Hồi...
Kiếm chiêu, cũng có Luân Hồi?
Võ giả chung quanh còn không kịp lĩnh ngộ, mà đúng lúc này, chuôi kiếm của
Khương Lan Kiếm lại từ trên không rơi xuống, kiếm khí ẩn chứa trong đó tuy
rằng giảm bớt rất nhiều, nhưng vẫn rít gào không thôi.
Thanh trường kiếm kia đang rơi vào trên người một người trong đình đài - Cẩn
thận!
Rất nhiều đệ tử trẻ tuổi kinh hô, nhao nhao thối lui.
Đinh!
Trường kiếm chọc vào trên mặt đất, trực tiếp chui vào chuôi kiếm.
Mà vừa khéo thay, một kiếm này, chính là đang cắm trên đình đài chỗ Lâm Minh.
Kỳ thật vỠđiểm kiếm rơi cách Lâm Minh vẫn khá xa, nhưng đệ tử chung quanh đều
tản ra như chim sẻ tán loạn, chỉ còn lại một mình Lâm Minh vẫn không nhúc
nhích đứng nguyên tại chỗ, giống như thạch điêu vậy, cho nên trong lúc nhất
thời hắn liền khiến người khác phải chú ý đến.
Rất nhiều người nhìn về phía Lâm Minh.
Thanh niên thần bí này cũng đủ đặc biệt, trên mặt hắn vậy mà lại đeo một cái
mặt nạ. Ở Nam Thiên Vực, Mộc Linh Ngọc chính là bảo vật trân quý, rất nhiều
người không biết được, nhưng là một ít người kiến thức rộng rãi lại nhận ra.
Mộc Linh Ngọc Diện Cụ lạnh như băng nhìn qua có chút vặn vẹo, mang đến cho
người cảm giác thập phần quái dị Nhưng mà kỳ dị chính là, thanh niên mang mặt
nạ tu vị nội liễm, không ai nhìn ra hắn rốt cục có cảnh giới gì.
Loại người này, hoặc là tuyệt thế cao thủ, hoặc là tinh thông ẩn nấp tu vi của
mình, hoặc là một người bình thường chân chính.
Mà bây giờ nhìn qua khả năng cuối cùng thật sự không lớn lắm.
Khương Lan Kiếm và Khương Bạc Vân đều chú ý tới Lâm Minh, Khương Bạc Vân nhẹ
nhàng ồ lên một tiếng.
- Vị huynh đài này, cao tính đại danh là gì?
Khương Bạc Vân từ trên người thanh niên trước mắt này cảm nhận được một cổ khí
tức quen thuộc, nhưng hắn không cách nào xác định được mình có từng gặp mặt
hắn hay chưa.
Lâm Minh im lặng không nói.
-----o0o-----



Bạn cần đăng nhập để bình luận