Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 2084 - Chương 2084: Sống Mà Vô Hối. (2)



Chương 2084 - Chương 2084: Sống Mà Vô Hối. (2)




Chu Viêm là vì Lâm Minh mới biến thành hôm nay.
Cũng vậy, nhân sinh quỹ tích của Lâm Minh cũng bị Chu Viêm ảnh hưởng cực lớn
Nếu như không phải Chu Viêm cướp đi Lan Vân Nguyệt. Có lẽ nhân sinh của Lâm
Minh hiện giờ đã hoàn toàn khác rồi.
Nhưng mà... Lịch sử không có nếu như, xảy ra là đã xảy ra.
Lâm Minh và Chu Viêm, một người từng đứng trên tầng cao nhất thế giới, một
nguời lại là phàm nhân nho nhỏ, nhìn như hoàn toàn là người của hai thế giới,
nhưng giữa bọn hắn lại có tầng tầng nhân quả phức tạp.
Hơn nữa nhân quả này từ một khăcs Lâm Minh bắt đầu đạp vào võ đạo chi lộ đã
gieo xuống rồi.
Hôm nay, Lâm Minh cứu Chu Viêm không phải can thiệp Thiên Đạo Luân Hồi, mà chỉ
là đoạn nhân quả.
Những lời này, Lâm Minh tự nhiên sẽ không giải thích, mà Chu Viêm thấy Lâm
Minh không muốn nhắc tới, cũng đành phải thôi.
Hai người trầm mặc hồi lâu, Lâm Minh đột nhiên nhìn về phía Chu Viêm, hỏi:
- Quốc gia đã diệt vong, ngươi vì sao còn trung với cựu triều đinh? Ngươi nên
biết, một cái triều đình khi vận số đã hết, muốn nó Đông Sơn tái khởi là
chuyện khó khăn đến cỡ nào.
Lâm Minh vì Chu Viêm cảm thấy bi ai, từ xưa vương triều thay đổi, cựu vương
triều một khi bị diệt rất ít khí có thể trùng kiến, cho dù xây dựng chính
quyền, kiên trì một hai chục năm, cũng chỉ là kéo dài hơi tàn thôi.
Tiền đồ của Chu Viêm cực kỳ xa vời, dù hắn cúc cung tận tụy đến chết mới thôi
cũng rất có thể không có bất kỳ kết quả nào cả.
Chu Viêm im lặng, hắn nhìn lên bầu trời, trong đôi mắt đục ngầu hiện lên mộ
tia không biết thế nào, tựa hồ như nhớ lại thời gian quá khứ.
Hắn chậm rãi nói:
- Ta trung với tiên hoàng, là vì... Ân!
- Ta vốnn họ Chu, một hơn trăm năm trước... Ta gia tộc thịnh vượng, cô cô là
hoàng phi, vốn sau khi ta phụ tá hoàng tử đoạt quyền đăng cơ sẽ được bổ nhiệm
làm trọng thần trong triều, đại phú đại quý.
- Ta có thể nói là tuổi trẻ đắc chí, nhưng cũng vì thế nên ta đã làm sai một
chuyện... Ta chưa từng nghĩ đến, bởi vì một việc nhỏ mà theo ta thấy là không
có bất kỳ ý nghĩa nào mà nhân sinh quỹ tích của ta lại xảy ra biến hóa nghiêng
trời lệch đất, nhân sinh của ta, t ừ đỉnh phong ngã xuống tận thung lũng...
- Ta bị đánh bại, trong một trận chiến công bình mắt bao người, ta bại bởi
đối thủ của ta, hơn nữa tuổi của hắn còn nhỏ hơn ta nhiều lắm.
- Nữ nhân của ta rời xa ta, không phải nàng từ bỏ ta, mà là ta bức nàng đi,
khi đó ta không thể không làm như vậy.
- Sau trận chiến ấy, ta bị đánh thành trọng thương, nhưng tổn thương còn chưa
kịp chữa tốt, ta đã bị gia tộc đuổi, tộc trưởng công khai đoạn tuyệt quan hệ
với ta, ta không còn là họ Chu nữa, hoàng tử cũng coi ta như ôn thần, e sợ ta
ảnh hưởng đến nghiệp lớn của hắn.
- Ta một người, mang theo trọng thương rời khỏi Hoàng Đô, bắt đầu lang thang
khắp nơi.
- Tiền đồ của ta một mảnh u ám, ta nhìn thấu lòng người dễ thay đổi, đối với
mọi người đã hoàn toàn vô vọng, Nhưng ta không cam lòng. Ta còn trẻ, tâm cao
ngất, ta cảm thấy thế giới bất công với ta, ta lập chí đột phá Tiên Thiên
cảnh, để những người phụ ta lúc trước nhìn xem, bọn hắn đã sai lầm lớn.
- Ta muốn chứng minh bản thân không cần dựa vào gia tộc, không dựa vào người
khác, chỉ dựa vào bản thân đi chém giết.
- Ta muốn công thành danh toại, vinh quy hồi hương, để gia tộc biết rõ, bọn
hắn vứt bỏ ta là ngu xuẩn cỡ nào Chu Viêm lúc nói những điều này, giọng nói có
chút run rẩy, tâm tình không cách nào bình tĩnh, hắn từ bên hông lấy xuống một
vò rượu, uống vào từng ngụm.
Những chuyện cũ này, hắn rất ít khi nhắc lại.
- Vài chục năm sau, ta không biết đã trải qua bao nhiêu gian khổ, ta đã trải
qua nhân tình ấm lạnh, nhìn thấu muôn màu nhân gian, ta đã làm người chăn
ngựa, đã làm dong binh, đã làm sát thủ, đã làm chiến sĩ, rời khỏi sự che chở
và ủng hộ của gia tộc, chỉ dựa vào bản thân, ta căn bản không đủ tài nguyên.
- Vì tài nguyên, ta không biết đã bao nhiêu lần xuất sinh nhập tử. Ta muốn
nhất
phi trùng thiên, nhưng mà ta về sau mới chậm rãi hiểu được, sự thật... Quá tàn
khốc. Ta còn trẻ, thực lực căn bản không được, người đi tranh giành cơ duyên,
mạnh hơn so với ta có rất rất nhiều.
- Loại cạnh tranh này, dùng thảm thiết cũng không đủ để hình dung, kẻ bại
phải lập tức bỏ mạng - Ta trong mấy lần chém giết tranh thủ cơ duyên đã bị
trọng thương. Nhưng ta lại không có Linh Dược tuyệt hảo để điều dưỡng cơ thể,
ẩn thương trong cơ thể ta bắt đầu tích lũy.
- Vì vậy, ta bị thương càng ngày càng nặng. Tình huống thân thể cũng càng
ngày càng kém, tuổi của ta ngày một lớn, hy vọng đột phá Tiên Thiên càng ngày
càng xa vời...
- Về sau, ta lại ngẫu nhiên biết được, đối thủ của ta năm đó đã đạt đến một
độ cao mà ta không cách nào lý giải, hắn tiến nhập Tứ Đại Thần Quốc, thậm chí
về sau còn vũ phá hư không, phi thăng thành thần.
- Mà trái lại ta, đừng nói Tiên Thiên cảnh. Coi như là Hậu Thiên cảnh, ta
cũng rất khó phá tan, ngày đêm khác biệt!
- Lý tưởng rất tốt đẹp, sự thật lại quá tàn khốc, ta rốt cuộc biết, ta lúc
trẻ đã quá ngây thơ rồi, ta tâm cao ngất, cho là mình tất có một phen thành
tựu, cho là mình có thể vinh quy hồi hương, hung hăng đánh vào mặt những người
phụ ta, nhưng trên thực tế, ta lại không làm được...
- Ta về sau mới hiểu, người giống như ta, có rất rất nhiều..., mỗi người đều
cho là mình không giống người thường, mỗi người đều mộng tưởng thành tựu một
phen sự nghiệp, nhưng chúng ta... Cuối cùng đều là phàm nhân.
- Ta cuối cùng phải tiếp nhận vận mệnh an bài, tỉnh lại từ trong mộng đẹp,
bởi vì, ta đã không còn trẻ nữa...
- Trong những ngày kia, ta tuy rằng trải qua vô số gặp trắc trở, nhưng những
trắc trở này cũng mài dũa góc cạnh của ta, khiến tính cách của ta phát sinh
rất nhiều biến hóa...
- Ta bắt đầu học được nội liễm, học được thâm trầm, học được thực tế, học
được cảm ơn...
- Ta sở dĩ trung với cựu triều, cũng là vì tiên hoàng đã cứu mạng của ta,
trong lúc ta bị thương nặng gần chết hắn không bỏ qua ta, mà tặng ngựa của hắn
cho ta, về sau, hắn càng tốn hao số tiền lớn chữa thương cho ta, tuy rằng
không thể chữa cho tốt...
- Cho nên... Dù cựu triều vận số đã hết, ta cũng phải vì nó mà chiến, ta phải
làm như vậy, không phải là vì cựu triều có thể quật khởi, ta có thể lại lần
nữa vinh hoa phú quý, chỉ là để cầu một phần an tâm lúc ta chết đi...
Chu Viêm nói đến đây, nước mắt đã tuôn đầy mặt, không nói lời nào nữa.
Hắn uống từng ngụm từng ngụm rượu, lại đưa rượu cho Lâm Minh.
Lâm Minh trong nội tâm cảm hoài, hắn cũng cầm lấy miệng mũ, bắt đầu rót rượu.
Rượu ấm áp, túi da dê phong cách cổ xưa, gió lạnh phần phật, đại sa mạc bao la
bát ngát.
Còn có hai người, đã từng quen biết tương sát, nhân sinh quỹ tích tuy rằng
hoàn toàn bất đồng, nhưng cuối cùng tâm tình lại tương tự kinh người.
Đây là một bức hình ảnh khó nói nên lời.
-----o0o-----



Bạn cần đăng nhập để bình luận