Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 46 - Chương 46: Hai Viên Đan Dược Cực Phẩm



Chương 46 - Chương 46: Hai Viên Đan Dược Cực Phẩm




Người thường dù chỉ nhìn thấy con hổ dữ bị xích nằm cách mình gang tấc cũng đã
cảm thấy ức chế, huống chi là Từ trưởng lão có thể phát động công kích bất cứ
lúc nào. Nhưng mà Lâm Minh vẫn không toát ra một chút sợ hãi, tuy rằng thực
lực Từ trưởng lão vượt xa hắn không biết bao nhiêu lần, nhưng Lâm Minh đã gặp
các đại năng dời núi lấp biển, lên trời xuống đất trong ảo giác Ma Phương
nhiều lắm, so với những người đó, Từ trưởng lão chỉ là đồ con kiến mà thôi.
Ngay cả con kiến mà mình cũng sợ, vậy còn có tư cách gì theo đuổi đỉnh cao võ
đạo?
Phát hiện kh
í thế cùng sát khí của mình không chút đè ép được Lâm Minh, Từ trưởng lão có
chút nổi giận, hắn đang muốn bước lên, lúc này một cái bóng lóe lên, xuất hiện
như quỷ mị trước người Từ trưởng lão.
- Từ Phong Nguyên, ngươi định ra tay khi dễ hậu bối hay sao? Đúng là phong
phạm cao thủ mà.
Là đối đầu với Từ trưởng lão, Tôn Ti Phiền tự nhiên sẽ không cho hắn được như
ý, hắn nhấc chân đi tới trước người Lâm Minh.
Có một trưởng lão đứng trước mặt mình, áp lực lên người Lâm Minh bỗng giảm
mạnh.
Từ khi Vương Nghiễn Phong liên tục sử dụng võ kỹ cao đẳng, như sắp đánh bại
Lâm Minh, đến khi tình hình bỗng nhiên biến đổi, Lâm Minh trọng thương Vương
Nghiễn Phong, lại đến giờ hai đại trưởng lão xuất hiện trên đài luận võ, kỳ
thật chỉ qua một đoạn thời gian rất ngắn. Lúc này các thí sinh vây xem dưới
đài mới phản ứng lại, tiếng hít hơi lạnh không ngừng vang vào tai.
Lâm Minh này, hoàn toàn là biến thái!
Tuy nhiên hắn đồng thời đắc tội Vương Nghiễn Phong và Từ trưởng lão, chỉ sợ
những ngày về sau sẽ không dễ chịu.
Ở trong này đa số đều xuất thân bình dân, ngược lại có cảm giác đồng tình và
bất bình thay cho Lâm Minh. Dù sao xuất thân giống nhau, có những người trong
bọn họ có thiên phú rất tốt, lại chịu thiệt thòi trước những con cháu quý tộc
nắm giữ nhiều tài nguyên.
Nhìn thấy Tôn Ti Phiền đi lên, Từ trưởng lão hừ lạnh một tiếng, phất tay áo,
trực tiếp cuốn lấy Vương Nghiễn Phong trọng thương muốn bước đi, đúng lúc này,
Lâm Minh nói:
- Từ trưởng lão, xin dừng bước.
- Hử?
Từ Phong Nguyên nhướng mày, không ngờ tới Lâm Minh còn có gan gọi mình, thí
sinh bình thường thấy trưởng lão Thất Huyền võ phủ, cao thủ Hậu Thiên chân
chính, ai mà không khúm núm ngoan ngoãn. Lâm Minh này bị khí thế của mình đè
ép, lại còn dám gọi mình lại, lá gan thật là đủ lớn mà. Hắn lạnh lùng nói:
- Ngươi còn muốn nói gì?
- Trước khi ta và Vương Nghiễn Phong so đấu từng có đánh cược, một khi ta
thắng, chẳng những giữ được hạng nhất, còn có thể nhận được một miếng Kim Xà
Xích Đảm Hoàn. Bây giờ Từ trưởng lão muốn đưa Vương Nghiễn Phong đi, như vậy
lát nữa phát phần thưởng ra, ta nghĩ, mình có thể trực tiếp nhận một phần này
được chứ.
Lâm Minh không nhanh không vội nói những lời này, loại chuyện này phải nói cho
rõ ràng, bằng không Vương Nghiễn Phong vừa đi, nếu phần thưởng bị giữ lại
không phát, đến lúc đó mất đi mọi người ở đây làm chứng, chỉ sợ mình không lấy
được Kim Xà Xích Đảm Hoàn nữa.
Vương Nghiễn Phong vốn không có hôn mê, chỉ là mất hết thể diện, không muốn
tỉnh lại, bây giờ nghe Lâm Minh nói những lời này, thiếu chút phun máu. Kim Xà
Xích Đảm Hoàn quý giá cỡ nào, Vương gia quả thật là thế gia ở Nhạc Lộc thành,
nội tình thâm hậu, có vô số vàng bạc, nhưng Kim Xà Xích Đảm Hoàn này không
phải là thứ có tiền sẽ mua được. Hơn nữa mấy năm nay Vương Nghiễn Phong dùng
nhiều tài nguyên như vậy, trưởng lão hội đã sớm có lời phê bình, nếu như tổn
thất Kim Xà Xích Đảm Hoàn, quả thật là đả kích nghiêm trọng đối với Vương
Nghiễn Phong.
"Đáng chết!".
Trong lòng Vương Nghiễn Phong mắng, oán độc nhìn Lâm Minh, nhưng lời đã nói ra
như nước đổ bỏ, ở trước mặt nhiều người như thế, hắn không thể đổi ý được.
Hắn rít qua kẽ răng:
- Kim Xà Xích Đảm Hoàn là của ngươi, hy vọng ngươi có phúc tiêu thụ được nó,
đừng có ăn xong không chịu nổi tẩy cân phạt tủy, kết quả gân mạch đứt đoạn mà
chết!
Lời Vương Nghiễn Phong nói mang theo uy hiếp trắng trợn, Lâm Minh tự nhiên là
nghe ra được.
"Đến bây giờ ta thật là đắc tội không ít người, Chu Viêm, Vương Nghĩa Cao,
Vương Nghiễn Phong, những người này đều xuất thân thế gia, bản thân Chu Viêm
cùng Vương Nghiễn Phong cũng là võ giả thiên tài. Vương Nghĩa Cao trải qua
chuyện lần trước, có lẽ là hoàn toàn sợ, không gây ra sóng gió gì được. Tuy
nhiên, Chu Viêm cùng Vương Nghiễn Phong, ngày sau rất có thể sẽ tìm cơ hội trả
thù lúc ta tiến vào học ở Thất Huyền võ phủ. Đáng tiếc, ta lại không có khả
năng đoạn tuyệt hậu họa này".
"Đắc tội người lại không giải quyết sạch, đây là tối kị. Nhưng bọn họ tới gây
chuyện với ta, ta cũng không thể nào nén giận mặc cho người cắt xé, bằng không
lòng võ đạo cùng nhuệ khí của ta cũng sẽ bị hao mòn hết".
"Như vậy ta chỉ có thể đón đỡ, trước tiên quan trọng nhất là nâng cao thực lực
của mình, bây giờ ta khẳng định không phải đối thủ của Chu Viêm, đừng nói là
Chu Viêm, chính là trước đó ta cũng coi thường Vương Nghiễn Phong người này,
vốn tưởng ta có thể giết hai con hung thú ở tầng năm Lung Linh tháp, thực lực
chắc cú vượt qua người này, không ngờ hắn phối hợp bảo khí sử dụng võ kỹ gia
truyền, chiến lực tăng cường nhiều như thế. Nếu không phải ta có thể nhìn ra
chỗ chân nguyên lưu chuyển không ổn trên bảo khí, vậy còn chưa chắc có thể
thắng được, có lẽ ta cũng nên đi mua một món bảo khí".
Trong nháy mắt Lâm Minh nghĩ tới rất nhiều thứ, ngày mai hắn sẽ chính thức
tiến vào Thất Huyền võ phủ, đương nhiên cũng sẽ chống lại Chu Viêm. Nửa năm
trước Chu Viêm có thể dựa vào tu vi Luyện Thể tầng ba đỉnh phong liền tiến vào
Thiên Chi phủ tập hợp thiên tài, tất nhiên thực lực có chỗ hơn người, Lâm Minh
sẽ không khinh địch.
Đợi Từ trưởng lão đi rồi, Tôn Ti Phiền liếc nhìn Lâm Minh thật sau, trong ánh
mắt có vẻ kinh ngạc khó tin.
Nếu như chiến đấu vừa rồi, Lâm Minh vận dụng võ kỹ hoa lệ đánh bại Vương
Nghiễn Phong thì hắn cũng sẽ không kinh ngạc như vậy, nhưng cố tình hắn chỉ sử
dụng quyền cước bình thường, lại còn đánh một quyền vừa đúng lên thân kiếm, rõ
ràng có cảm giác đánh rắn đánh dập đầu, trực tiếp cắt đứt chân nguyên của
Vương Nghiễn Phong!
Muốn làm được điểm này, phải có sức phán đoán cực kỳ sắc bén, cùng ra tay cực
kỳ chính xác, chỉ là một quyền đánh vào một điểm đặc biệt trên trường kiếm
đang vung cực nhanh, độ khó này không thua gì tay không bắt mũi tên.
Nếu nói như vậy còn có thể dựa vào luyện công cơ bản vững chắc mà luyện ra, có
thể giải thích, như vậy Lâm Minh này làm sao có thể tìm được chỗ nhược điểm
chân nguyên lưu động của Vương Nghiễn Phong, cái này không giải thích rõ được.
Nó cần có lực cảm giác linh hồn mạnh mẽ và kinh nghiệm cực kỳ phong phú.
Hơn nữa kinh nghiệm này phải tích lũy trong thực chiến, tiểu tử này mới mười
lăm tuổi, không thể nào có loại kinh nghiệm này, như vậy không lẽ là thiên
phú?
Có những võ giả là thiên tài về mặt kỹ xảo chiến đấu, bọn họ dựa vào trực giác
cùng ngộ tính như yêu nghiệt, trên chiến trường gặp chiêu phá chiêu, võ kỹ vốn
hoa lệ ở trong mắt bọn họ lại chồng chất sơ hở. Ngươi căn bản không thể biết
kiếm của bọn họ làm sao lại xuất hiện trước mặt ngươi, người như thế rất là
đáng sợ.
Không lẽ... Lâm Minh cũng là loại thiên tài này?
Như vậy có chút quá đáng...
Tôn trưởng lão ngẫm nghĩ, nói với Lâm Minh:
- Ngươi đi theo ta.
- A?
Lâm Minh phát hiện phương hướng Tôn trưởng lão đi không phải là chỗ lĩnh
thưởng, trong lòng có chút nghi ngờ.
- Lâm Minh, ngươi theo ta đi kiểm tra thiên phú linh hồn của ngươi.
- Lung Linh tháp đến tầng thứ năm, đồng thời đánh bại Vương Nghiễn Phong...
Ở tĩnh thất lót đá xanh, Chu Viêm đứng trước một cọc gỗ thiết thụ, để trần
thân trên, lộ ra thân thể rắn chắc. Ở bên cạnh Chu Viêm có một lão bộc dáng
người gầy gò, lão bộc đứng đó nhìn như yếu ớt, nhưng hít thở đều đều, hơi thở
kéo dài, đây là dấu hiệu Luyện Thể tầng ba Luyện Tạng đại thành mới có.
Người hầu dưới tay Chu Viêm chênh lệch xa vạn dặm so với người hầu của Vương
Nghĩa Cao, chẳng những là vì Chu gia là hoàng thân quốc thích, thế lực lớn
hơn, đồng thời cũng vì địa vị trong gia tộc của Chu Viêm, vượt xa không thể đi
so sánh với tên nhị thế tổ Vương Nghĩa Cao.
Tuy rằng Chu Viêm không đến sân xem cuộc thi của Lâm Minh, nhưng vẫn bảo lão
bộc chú ý tình huống cuộc thi. Cho nên hôm nay tỷ thí giữa Lâm Minh và Vương
Nghiễn Phong kết thúc, lão bộc liền đến đây báo cáo tình huống.
- Tiểu tạp chủng này, không ngờ che giấu sâu như vậy!
Ầm!
Chu Viêm bỗng đánh ra một quyền, trực tiếp đánh gãy cọc gỗ thiết thụ. Thiết
thụ vốn đã vô cùng rắn chắc, mà loại cọc gỗ này còn ngâm nước thuốc, càng cứng
cỏi gấp mấy lần thiết thụ bình thường, lại bị Chu Viêm một quyền đánh gãy, có
thể thấy được lực lượng của một quyền này.
Tuyệt đối là trên bốn ngàn cân! Tuy rằng kém hơn Lăng Sâm một chút, nhưng cũng
không kém nhiều.
- Tuy rằng Vương Nghiễn Phong ngông cuồng một chút, nhưng vẫn còn có chút bản
lĩnh. Theo ta được biết, hắn đã luyện "Cửu Đạo Chân Ngôn" tới mức cửu phù
thanh quang, cộng thêm thân pháp Thất Tuyệt bộ, nhưng vẫn thua Lâm Minh? Chẳng
lẽ Lâm Minh cũng biết võ kỹ?
Lão bộc kia nói:
- Thiếu gia, Lâm Minh kia không biết võ kỹ, đều dùng công phu quyền cước, ra
quyền, ra cước, đi thẳng tới thẳng, không có hoa hòe gì.
- Cái gì? Vậy làm sao có thể thắng được?
Chu Viêm cảm thấy không thể tin nổi.
- Lão nô mắt kém, cũng không biết Lâm Minh này sử dụng thủ đoạn gì, kết quả
phá đi "Cửu Đạo Chân Ngôn" của Vương thiếu, sau đó một chiêu chiếm thượng
phong, truy đuổi tận cùng, một hơi đánh bại Vương thiếu, không chừa một chút
cơ hội nào.
- Phá đi "Cửu Đạo Chân Ngôn" ?
Chu Viêm ngẩn người, mỗi một loại võ kỹ đều có nhược điểm, nhưng không phải
nói phá là phá. Lâm Minh là con cháu dòng thứ Lâm gia, xuất thân hèn mọn,
không thể nào hiểu nhiều về võ kỹ, không có kinh nghiệm, làm sao có thể biết
phá chiêu?
Chẳng lẽ võ bừa?
Chu Viêm cảm thấy không thể giải thích được, lúc này, lão bộc lại nói:
- Thiếu gia, lão nô phát hiện chân nguyên trên người Lâm Minh hết sức tinh
thuần, không giống như võ giả Luyện Thể tầng hai bình thường.
Chu Viêm nói:
- Điều này thì ta đã sớm biết, không có gì kỳ quái, có thể là tiểu tử này ăn
thiên tài địa bảo gì đó, cộng thêm chăm chỉ khổ luyện, ăn may mà thôi.
- Bởi vì có kỳ ngộ, thực lực đột nhiên tăng vọt một mảng lớn, sau đó vì thiên
phú bản thân không được, chậm rãi liền bị bỏ lại, loại ví dụ này cũng có không
ít. Lâm Minh này cũng sẽ là một kẻ trong đó, chỉ là tiểu tử này thật là chướng
mắt...
Chu Viêm chậm rãi xiết nắm tay, hắn không chút để ý lời Lâm Minh từng nói muốn
đuổi kịp mình, hắn cũng không thể nào đưa một tiểu tử nhỏ hơn mình hai tuổi,
tư chất thấp kém trở
thành đối thủ cạnh tranh của mình, chỉ là vì nguyên nhân Lan Vân Nguyệt, Chu
Viêm nhìn thấy Lâm Minh liền cảm thấy chướng mắt.
Ebook made by A Bư - BanLong.us
-----o0o-----



Bạn cần đăng nhập để bình luận