Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 1576 - Chương 1577: Quốc Chủ Bế Tử Quan



Chương 1576 - Chương 1577: Quốc Chủ Bế Tử Quan




Lương công công là tổng quản thái giám của Gia Lan Quốc, cũng là thân tín của
hoàng đế Gia Lan quốc, năm đó Huyết Nguyệt đã từng có ân với Lương công công,
cũng có một ít quan hệ cá nhân với Lương công công này, lần này Huyết Nguyệt
tới hoàng cung Gia Lan cũng là Lương công công dẫn mối, nói là chấp hành nhiệm
vụ kỳ thật là tị nạn mới đúng, trong hoàng cung Gia Lan, Huyết Nguyệt có thể
được bảo hộ, nhưng mà nàng vẫn phải quay về Thiên La, chỗ đó có thế lực nàng
khổ tâm kinh doanh, còn có đồ vật mà nàng cần lấy về.
Huyết Nguyệt trước khi vào cung thì Lương công công đều gọi Huyết Nguyệt là
"Tiểu thư", hiện tại mới gọi là "Nương nương". Lương công công ẩn ẩn biết rõ
Huyết Nguyệt là tới từ Thần Vực, trong Thần Vực nàng có một cừu nhân bất cộng
đáy thiên.
Huyết Nguyệt mai danh ẩn tích, nàng ở trong Tu La Lộ lịch lãm rèn luyện chính
mình, cuối cùng trở thành một trong các thủ lĩnh của tổ chức sát thủ Thiên La
dều là cừu nhân này, mối thù này nàng cần phải báo, nhưng hiện tại cảnh giới
cừu nhân của Huyết Nguyệt có lẽ đã tới Đại Giới Giới Vương, mà thực lực của
Huyết Nguyệt căn bản không phải đối thủ của cừu nhân.
Những năm này Huyết Nguyệt đều liều mạng tu luyện, không để ý sinh tử đi tranh
thủ cơ duyên, nhưng mà Huyết Nguyệt tiến bộ thì cừu nhân của nàng cũng tiến
bộ, sinh thời nàng có thể đuổi theo đối phương hay không còn khó nói.
Nhắc tới cừu nhân bất cộng đáy thiên này, sát cơ trong mắt Huyết Nguyệt lập
lòe hồi lâu rồi biến mất, trên thế giới này rất ít có chuyện gì khiến nàng
thất thố, nhưng mà cừu nhân ở Thần Vực chính là một chuyện trong số đó.
Nàng bình phục tâm thần, không suy nghĩ tới cừu hận năm đó, ngược lại nói ra:
- Lương công công, ta nghe nói bệ hạ mấy ngày nữa sẽ bế quan, hơn nữa lần này
là bế tử quan, có thật hay không?
Nhắc tới quốc chủ Gia Lan Quốc bế tử quan, Lương công công thở dài một hơi,
nói:
- Là sắp bế quan... Bệ hạ tuân theo Thiên Đạo, có số mệnh gia thân, chỉ hy
vọng sau khi bệ hạ bế quan lần này có thể đột phá, kéo dài duyên thọ vạn
năm...
Tuy Lương công công trên miệng nói như vậy, nhưng mà thần thái của hắn không
đúng với tâm. Đều bị người ta đoán ra được. Kỳ thật bản thân Lương công công
cũng không nhìn tốt cảnh quốc chủ Gia Lan Quốc bế tử quan.
Mà bản than Huyết Nguyệt càng không trông cậy vào quốc chủ Gia Lan Quốc kéo
dài tuổi thọ sắp hết. Tánh mạng chi hỏa như đèn cầy trong gió mà đi bế tử
quan, nếu quả thật như vậy thì trái với lẽ thường của Thiên Đạo rồi.
Nếu như quốc chủ Gia Lan Quốc có thể bước ra một bước này sẽ thoát khỏi gông
cùm Giới Vương đã làm lâu rồi, thành tựu Thiên Tôn, mà không phải ngày hôm nay
lúc thọ nguyên sắp hết mới liều chết đánh cược một lần.
Huyết Nguyệt thậm chí biết rõ trăm năm trước quốc chủ Gia Lan Quốc thọ mệnh
không dài, thậm chí thử mở cửa thí luyện cuối cùng của Tu La Lộ, nhưng mà hắn
tuổi quá lớn. Căn bản lấy không có tư cách tham gia thí luyện cuối cùng, rồi
sau đó quốc chủ Gia Lan Quốc thu thập một đám cao thủ đi vào cấm khu tử vong
của Tu La Lộ-- thần hoang cấm địa, muốn tìm đan dược kéo dài tính mạng, kết
quả không công quay về.
Đến tận đây quốc chủ Gia Lan Quốc cố gắng tất cả chẳng được gì cả, thực lực
của hắn một ngày không bằng một ngày, tinh khí không ngừng trôi qua, cảnh giới
cũng chậm rãi trôi qua, bây giờ thọ nguyên của hắn không trôi qua, căn bản
không thể đột phá, nơi bế quan không có gì bất ngờ sẽ là mộ địa của quốc chủ
Gia Lan Quốc.
Huyết Nguyệt không có trông cậy vào quốc chủ Gia Lan Quốc vượt qua một kiếp
này, nàng hiện tại quan tâm sau khi quốc chủ Gia Lan Quốc bế tử quan thì Gia
Lan Quốc do ai chủ trì?
- Lương công công, bệ hạ bế quan lần này do ai chủ trì quốc sự?
- Dựa theo luật triều đình, hẳn là hoàng hậu nương nương chấp chưởng ngọc tỷ,
người quản lý quốc sự, đợi ngày bệ hạ xuất quan lại giao ngọc tỷ ra, hoặc nếu
như bệ hạ bất hạnh băng hà trong chỗ bế quan, hoàng hậu nương nương sẽ truyền
ngọc tỷ cho tân hoàng...
Lương công công nói xong Huyết Nguyệt nhíu mày, hoàng hậu cầm quyền, chuyện
này với nàng mà nói chẳng phải tin tốt gì cả.
Lương công công dường như đoán được Huyết Nguyệt cố kỵ cái gì, hắn nói ra:
- Hoàng hậu nương nương tuy chấp chưởng quốc sự, nhưng cũng không dám xằng
bậy, tiểu thư có thể thoải mái, buông lỏng tinh thần...
- Ân... Chỉ hy vọng như thế a...
Huyết Nguyệt nói xong xoa xoa cái trán, chuyện xảy ra mấy năm nay quá nhiều,
làm cho nàng có cảm giác tâm thần mệt mỏi, cảm giác không đủ lực khiến nàng
chán nản.
...
Hai ngày liên tục trong hoàng cung không có gì xảy ra, thời điểm ngày thứ ba
Lâm Minh quay lại, hắn tiếp tục trở lại Vọng Nguyệt lâu.
Rời khỏi hai ngày này Lâm Minh cũng không phải không làm chuyện gì cả, hắn
thăm dò được rất nhiều tin tức.
Hắn biết được quốc chủ Gia Lan Quốc có tu vị Đại Giới Giới Vương, nhưng mà hắn
thọ nguyên sắp hết, ngày giờ không nhiều, lập tức sắp buông tay tiêu tán.
Lão hoàng đế sắp băng hà, tự nhiên sẽ liên quan tới chuyện tân hoàng.
Quốc chủ Gia Lan Quốc sống cả đời có mấy ngày đứa con nối dõi, nếu như cộng
thêm cháu trai và cháu cố...
Trong rất nhiều con nối dõi chỉ có hai người có tư cách kế thừa quốc vị.
Hai người này là Gia Thân hoàng tử và Gia Nhạc hoàng tôn.
Gia Thân hoàng tử lớn tuổi, tu vị Thánh Chủ đỉnh phong, hắn sống nhiều năm như
vậy đương nhiên có thế lực của mình rồi.
Mà Gia Nhạc hoàng tôn tuổi nhỏ một chút, tu vị Thánh Chủ sơ kỳ, hắn xem như nh
ân tài mới xuất hiện, thiên phú của hắn vượt qua Gia Thân hoàng tử, hắn có thế
lực yếu, hiện tại Gia Thân cùng Gia Nhạc hai người có người ủng hộ của mình,
ngôi vị hoàng đế nằm trong tay ai còn khó nói!
Mà còn có một tin tức khiến Lâm Minh chú ý-- Huyết Nguyệt, cũng chính là
Nguyệt phi nương nương, chính là do Gia Nhạc hoàng tử hiến cho quốc chủ Gia
Lan Quốc.
Gia Nhạc tiến hiến Nguyệt phi thì quốc chủ Gia Lan Quốc đã thọ nguyên không
nhiều, căn bản vô tâm nạp thiếp, nhưng mà hắn vẫn phong thành Nguyệt phi nương
nương, không hề nghi ngờ đây cũng là quốc chủ Gia Lan Quốc bồi dưỡng thế lực
ủng hộ cho Gia Nhạc hoàng tôn.
Lâm Minh hoài nghi, quốc chủ Gia Lan Quốc cố ý mơ hồ thân phận người kế vị,
nhìn xem hắn hoàng tử hoàng t tranh giành ngôi vị hoàng đế này ai là người
hiền năng.
Đây là chuyện có thể hiểu được, quốc chủ Gia Lan Quốc có ngồi vững vị trí hay
không một là cần thực lực, thứ hai là năng lực, muốn ngồi vững vàng vị trí
quốc chủ hoặc là mau chóng tăng thực lực của mình lên Giới Vương, hoặc là bản
thân có đầy đủ thủ đoạn và tâm cơ, có thể bồi dưỡng ra thế lực của mình đảm
đương một phía.
- Lâm Minh, chúng ta làm sao bây giờ?
Trong Vọng Nguyệt lâu, Tiểu Ma Tiên ngồi ở trên ghế dài, một tay đang chống
cằm, có chút phát sầu, bọn họ tới Gia Lan Quốc nhiều ngày như vậy, Thương
Khung Phách Điển không thấy tăm hơi.
- Tạm thời không có biện pháp gì, chỉ có thể chờ.
Lâm Minh trả lời, hắn không có sốt ruột, kỳ thật lúc quay lại Vọng Nguyệt lâu
thì Huyết Nguyệt tuy có gặp hắn một lần, nhưng mà thái độ rõ ràng lãnh đạm một
ít.
Đối với Huyết Nguyệt mà nói Lâm Minh tuy là trẻ tuổi tuấn kiệt đáng giá kết
giao, tương lai tiền đồ bất khả hạn lượng, nhưng mà chuyện tương lai không thể
giải quyết chuyện khẩn cấp của Huyết Nguyệt.
Huyết Nguyệt hiện tại thân trong hoàng cung Gia Lan, đối mặt áp lực trùng
trùng điệp điệp, còn phải đề phòng đấu tranh lợi ích trong tổ chức sát thủ
Thiên La!
Thế nhưng mà hết lần này tới lần khác Huyết Nguyệt bởi vì bị bộ hạ phản bội,
bản thân bị tổn thương, đây chính là nguy cơ to lớn.
Trong mắt Huyết Nguyệt xem ra, nếu như "Sư phụ" của Lâm Minh nguyện ý ra tay
giúp chỉ là việc tiện tay mà thôi, nhưng mà nếu như sư phụ Lâm Minh không ra
tay, chỉ cần tiểu bối như Lâm Minh mà nói với nàng chẳng có ý nghĩa gì.
Cho nên Lâm Minh lần thứ hai tới Vọng Nguyệt lâu, Huyết Nguyệt chẳng qua là
tiếp kiến theo lễ phép, bảo một tiểu thái giám mang Lâm Minh cùng Tiểu Ma Tiên
an trí trong sương phòng, cơ bản không gặp Lâm Minh.
Cứ như vậy qua năm ngày, Lâm Minh vẫn không có gặp mặt Huyết Nguyệt.
Trong Vọng Nguyệt lâuLâm Minh tùy ý đi lại cũng không thể, dù sao khắp nơi đều
là nữ quyến, không cẩn thận sẽ thấy xuân quang.
Tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp.
Nhưng mà Lâm Minh rất rõ ràng chính mình và Huyết Nguyệt vốn không quen biết,
hắn không cầm ra điều kiện khiến Huyết Nguyệt động tâm là không được, muốn
thần võ vô thượng màHuyết Nguyệt trân tàng là chuyện không có khả năng.
Cho nên Lâm Minh không có nhắc tới chuyện Thương Khung Phách Điển, cứ như vậy
an tâm ở trong Vọng Nguyệt lâu, mỗi ngày ngồi xuống điều tức thì song tu với
Tiểu Ma Tiên, hoặc là tinh luyện thần văn thuật của mình.
Thời gian mười ngày chậm rãi trôi qua, trong nháy mắt Lâm Minh ở trong Vọng
Nguyệt lâu nửa tháng.
Lúc sáng sớm có một nha hoàn đẩy cửa đi vào, buông nước rửa mặt, nàng nhìn qua
Lâm Minh cùng Tiểu Ma Tiên, nhìn thấy hai người ở trên giường bộ dáng lười
biếng đi xuống, trong mắt hiện ra một tia xem thường.
Nàng dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra tối hôm qua hai người làm cái gì.
Trong nội tâm của nha hoàng cũng thừa nhận Lâm Minh cùng Tiểu Ma Tiên có thể
xem như nhântrung long phượng, ông trời tác hợp cho, nhưng mà bọn họ cứ ăn
chùa ở không, mặt dàydạn ở lại Vọng Nguyệt lâu không đi, ở lại cũng nửa tháng
rồi, không có chút ý tứ rời đi, mỗi ngày ăn uống vẫn do nàng chiếu cố mà không
có chút chỗ tốt nào, nàng cảm thấy khó chịu.
Hơn nữa nàng nhìn ra được chủ tử của mình không có để ý tới hai người này, vì
vậy trong nội tâm nàng ẩn ẩn xem Lâm Minh cùng Tiểu Ma Tiên trở thành ăn ở
chùa.
- Ta nói... Công tử tiểu thư, các ngươi có ý định ở tới khi nào?
Tiểu nha hoàn này từ nhỏ có thể được chọn vào hoàng cung, đương nhiên sẽ không
khó coi, bộ dáng mười mấy tuoir nhưng thanh thuần dễ thương.
Lâm Minh mỉm cười, nhìn ra tâm tư của tiểu nha hoàn, nói:
- Như thế nào, ngươi muốn chúng ta nhanh đi sao?
Bị nói toạc ra tâm tư thì tiểu nha hoàn cũng không quẫn bách, nàng nói ra:
- Đây là hậu cung, bình thường sẽ không cho nam nhân tiến vào, tuy Nguyệt phi
nương nương thân phận đặc thù, có đặc quyền cho phép ngươi vào, nhưng mà ngươi
cũng không thể ở chỗ này, định phá hư quy củ đúng không?
- Nói có đạo lý.
Lâm Minh cười gật đầu, nhưng vẫn không có ý đi, có chút dầu muối không tiến.
Tiểu nha hoàn chu miệng, tức giận ném khăn trắng vào trong chậu rửa mặt, bọt
nước tung tóe.
Nàng đang muốn phẩy tay áo bỏ đi, đúng lúc này bên ngoài Vọng Nguyệt lâu có
làn điệu kéo dài vang lên, - Ý chỉ của hoàng hậu, tuyên Nguyệt phi nương nương
vào cung tiếp kiến!
Đây là âm thanh của thái íam, thập phần có lực xuyên thấu, truyền khắp cả Vọng
Nguyệt lâu, tiểu nha hoàn nghe âm thanh này thì thân thể run lên, thiếu chút
nữa trượt chân.
-----o0o-----



Bạn cần đăng nhập để bình luận