Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 915 - Chương 915: Cố Nhân, Giận Dữ



Chương 915 - Chương 915: Cố Nhân, Giận Dữ




Thiên Vận Quốc là một nước nhỏ nằm ở Thân Hoàng Châu Nam Thiên Vực, thuộc địa
khu Thất Huyền, dân cư chỉ vài triệu, là quốc gia người phàm, ở đây không có
tông môn truyền thừa, chỉ có chế độ quốc gia thế tục, muốn sinh ra một cường
giả Tiên Thiên cũng rất khó khăn, bởi vì không có tài nguyên, không có người
dạy, muốn tập võ chỉ có thể tự mình mò mẫm, thiên tài cũng sẽ bị vùi lấp.
Hiện giờ, Lâm Minh đến gần Thanh Tang thành, lại phát hiện một ít khí tức năng
lượng không bình thường, phương thức vận chuyển năng lượng ẩn hàm quy tắc đại
đạo này tự nhiên là từ tay của cường giả đỉnh cấp.
"Quả nhiên đợi ta ở chỗ này!"
Trong mắt Lâm Minh xẹt qua một tia nghiêm nghị, trong lòng khẽ động, bóng
người biến mất trong hư không, thản nhiên trốn vào không gian vặn vẹo. Với
trình độ lý giải pháp tắc không gian của hắn hiện giờ, dùng không gian vặn vẹo
che giấu hình thể của mình là chuyện dễ dàng, trong thiên hạ ngoài một ít
người như Dương Vân, Tạo Hóa lão nhân, không ai có thể nhìn thấu chỗ hắn ẩn
thân.
Dựa theo Chiến Linh ấn ký chỉ dẫn, Lâm Minh đi tới Lâm gia ở Thanh Tang thành,
người trung niên họ Tôn quả nhiên ẩn thân nơi này, còn trong vòng 10 dặm Lâm
gia bị một tầng trận pháp phong tỏa, con cháu Lâm gia là người phàm, không ai
có thể ra ngoài.
Lâm Minh đang suy nghĩ làm sao xuống tay, lúc này hắn lại thấy được một bóng
dáng nữ nhân, khiến cho trong lòng hắn chấn động, bỗng nhiên có cảm giác chua
xót, thậm chí không gian vặn vẹo ẩn nấp cũng chấn động, suýt nữa lộ ra sơ hở.
Cô gái kia mặc áo vải xanh, dung mạo thanh tú, làn da rất tốt, tóc mai ướt
dính lên mặt, ống tay áo bên trái rũ xuống che khuất cánh tay. Nàng đang kéo
theo thùng gồ nặng nề, lấy nước từ giếng.
Nữ nhân này chính là Lan Vân Nguyệt.
"Lan Vân Nguyệt..."
Lâm Minh thất thần, chìm vào trong hồi ức xa xưa. Lúc chia tay với Lan Vân
Nguyệt, nàng còn mới 15-16 tuổi, còn chưa mất dáng trẻ con, nhưng hiện giờ đã
không tìm được một chút vẻ non nớt nào trên mặt nàng, lại thêm một phần mệt
mỏi, một phần chua xót.
Áo vải đơn giản, không có trang sức đường ren gì, tóc quấn lên dùng băng vải
xanh buộc lại. Hiện đang là lúc vào đông ở Thiên Vận Quốc, lá cây rụng sạch,
trong sân viện Lâm gia lạnh buốt, gió mùa đông thôi tới cuốn lên quần áo Lan
Vân Nguyệt, có một cỗ ý lạnh thê lượng.
10 năm!
Năm đó Lâm Minh chia tay Lan Vân Nguyệt, chưa đú 16 tuổi đi Thất Huyền võ phủ
Thiên Vận thành, không phải vì Lan Vân Nguyệt, mà là vì chính mình, vì dốc sức
mà làm, chứng minh hắn không kém hơn ai khác.
Hiện giờ, hắn đã sắp 26 tuổi, thực lực vô hạn gần tới thiên hạ đệ nhất nhân,
hắn làm được lời hứa của mình, hơn nữa còn tốt đến khó tin. Nhưng Lan Vân
Nguyệt năm đó xinh đẹp động lòng người, lại mang theo một tia khí chất tiểu
thư khuê các, có chút hư vinh kiêu ngạo nho nhỏ, hiện giờ lại biến thành thế
này, làm người ta cảm giác buồn bã xót lòng.
Tuy rằng nàng vẫn xinh đẹp như trước, có dáng người càng nảy nở thêm, nhưng
đôi mắt u ám cùng khuôn mặt tiều tụy, lại làm người ta thấy đau lòng.
Nàng như biến thành nữ nhân bình thường nhất ở Thiên Vận Quốc, mỗi ngày làm
việc, sinh hoạt, dù gặp người khi dễ nàng, cũng sẽ im lặng, nhẫn nhịn, chịu
đựng.
Lan Vân Nguyệt đổ nước vào lu nước nhóm lửa, thêm củi, nấu nước.
Toàn bộ quá trình nàng đều im lặng không nói gì, chỉ thất thần nhìn hơi nước
bốc lên, như chìm vào trong nhớ lại. Ngẫu nhiên nhớ tới những chuyện ấm áp tốt
đẹp nàng cũng sẽ mỉm cười, sau đó không khỏi lắc đầu, tiếp theo là tiếng thở
dài.
Chuyện cũ như mây khói tan theo gió, còn trong khói buộc này lại chôn vùi giấc
mộng tàn của ai?
10 năm sinh tử mịt mờ, dù là mộng tàn khó quên, nhưng gặp lại không quen
biết...
Nước sôi, Lan Vân Nguyệt dùng nước ấm pha một ấm trà, đưa tới tiền thính Lâm
gia. Tiền thính Lâm gia có hai người trẻ tuổi một nam một nữ đang ngồi, bộ
dạng tuấn mỹ, bên cạnh bọn họ còn có một bà lão mặt đầy nếp nhăn, trong ánh
mắt toát ra vẻ âm độc. Bà lão này chính là Trưởng công chúa Tu La Thần quốc -
Tư Đồ Dao Hi.
Còn một nam một nữ này đều giống như Tư Đồ Yêu Nguyệt, là lực lượng che giấu
của Tu La Thần quốc, từ nhỏ được cung cấp các loại tài nguyên tu luyện, chỉ là
thực lực của bọn họ kém hơn nhiều so với Tư Đồ Yêu Nguyệt.
Tư Đồ Dao Hi nhìn Lan Vân Nguyệt bưng trà đi vào, đặt chén trà lên bàn, vẻ mặt
cười lạnh.
- Tiểu tiện nhân, ngươi pha ấm trà còn chậm chạp như vậy!
Vừa nói, nữ nhân trẻ tuổi bên cạnh Tư Đồ Dao Hi không chút dấu hiệu trực tiếp
cho Lan Vân Nguyệt một cái tát. Nữ nhân trẻ tuổi này cũng là thiên tài Tu La
Thần quốc, tên là Tư Đồ Mỹ Nguyệt, tu vi Mệnh Vẫn tầng sáu, thực lực kém hơn
Tư Đồ La Sát một chút, nhưng có hy vọng xông lên Thần Hải. Cho dù là một cái
tát tiện tay không dùng chân nguyên, nhưng cũng khiến thân mình gầy yếu của
Lan Vâ
n Nguyệt bay ra thật xa như cọng rơm, ngã lăn ra đất.
Nàng không rên một tiếng, chỉ bụm mặt, khóe miệng tràn máu.
- Cô tổ mẫu, xem ra tiểu tiện nhân này không đáng là gì trong mắt súc sinh
Lâm Minh kia. Cũng phải, đây là bạn gái ở thế tục của hắn, hơn nữa đã sớm chia
tay, còn là tiểu tiện nhân này phản bội trước. Dù có giết ả, Lâm Minh cũng
không có cảm giác gì!
Nữ nhân trẻ tuổi khinh thường liếc qua Lan Vân Nguyệt, trong khái niệm của
nàng, con đường võ đạo nhất định cô độc, cảm tình thân thiết đều rất mỏng
manh. Đừng nói giữa Lan Vân Nguyệt và Lâm Minh còn không có quan hệ gì, không
có khả năng dùng làm con cờ áp chế Lâm Minh
Lan Vân Nguyệt căn môi, lời Tư Đồ Mỹ Nguyệt nói như nhát dao cứa vào lòng
nàng. Quả thật, nàng biết rõ mình bé nhỏ không đáng kể ở trong mắt Lâm Minh,
vốn cứ tưởng về sau nàng sẽ không còn có qua lại gì với Lâm Minh nữa, nhưng
không ngờ lại bị kẻ thù của Lâm Minh giam lỏng, bị dùng làm con cờ để uy hiếp
Lâm Minh.
Nàng mơ hồ biết một chút những người này có cảnh giới gì, đã vượt qua mức
tưởng tượng của nàng. Dù cho nữ nhân trẻ tuổi kia, có thể bằng một ánh mắt
khiến Thái Thượng Trưởng Lão Thất Huyền Cốc hộc máu bỏ mình, huống chỉ là bà
già sâu không lường được kia.
Kẻ địch khủng bố như vậy, Lan Vân Nguyệt không hề hy vọng Lâm Minh xuất hiện ở
đây, như vậy sẽ trúng bẫy mai phục, dù Lâm Minh có mạnh cỡ nào cũng sẽ dữ
nhiều lành ít.
- Nhìn cái gì, tiểu tiện nhân, có tin ta móc mắt ngươi ra hay không. Hạng
thân phận như ngươi ở trong mắt ta chỉ là con kiến, chúng ta là người của hai
thế giới. Nếu không phải Lâm Minh, chúng ta vĩnh viễn sẽ không hề có qua lại,
hiện giờ ta thưởng cho ngươi một cái tát cũng là vinh hạnh của ngươi!
Tư Đồ Mỹ Nguyệt lạnh giọng nói, tràn ngập trào phúng không hề để ý. Nàng là
kiều nữ tương lai có hy vọng trở thành Thần Hải, vốn đã kiêu ngạo, người phàm
chưa đến Hậu Thiên kỳ như Lan Vân Nguyệt ở trong mắt nàng không khác gì con
kiến, chính nàng có thể thưởng cho một cái tát đã coi như coi trọng rồi.
Ở trong không gian vặn vẹo, Lâm Minh từ từ xiết chặt tay, hư không
r r r
bị lực lượng của hắn bóp nát! Trong nháy mắt vừa nãy, hắn đã có xúc động muốn
trực tiếp ra tay xé nát cả nữ nhân âm độc này cùng Tư Đồ Dao Hi, nhưng hắn vẫn
nhịn xuống, hắn muốn nghe xem bọn họ nói gì, biết được Dương Vân đang làm gì,
làm sao đối phó mình.
- Tiện nhân này đương nhiên không đáng kể gì trong mắt Lâm Minh, nhưng dù sao
nó cũng từng là nữ nhân của Lâm Minh. Hắc hắc, lão thân không tìm được Lâm
Minh, lấy tiện nhân này làm nha hoàn sai khiến, trút giận cũng được. Đáng tiếc
không tìm được Mục Thiên Vũ cùng Tần Hạnh Hiên, bằng không bắt được bọn nó,
đày làm nha hoàn, mỗi ngày đánh chửi lăng nhục. Đợi cho tới khi Dương Vân bắt
được Lâm Minh, ta ném hai tiện nhân đó cho đám Ma đầu Dâm đạo làm lô đỉnh
luyện công ở ngay trước mắt hắn, ta muốn một đám Dâm Ma thay phiên cưỡng gian
chúng, thẳng đến khi hút khô âm khí. Hừ hừ! Ta muốn tiểu súc sinh kia hận
không thể móc mắt mình ra, cho hắn sống không bằng chết!
Trong mắt Tư Đồ Dao Hi tràn đầy oán độc, không thể bắt được Tần Hạnh Hiên và
Mục Thiên Vũ, làm bà ta hết sức khó chịu.
Lúc này, người trẻ tuổi bên cạnh Tư Đồ Dao Hi nói:
- Cô tổ mẫu, đừng nói là Lan Vân Nguyệt, cho dù là Lâm gia tộc quá nửa cũng
không quan trọng gì trong mắt Lâm Minh. Nếu Lâm Minh không xuất hiện, chẳng lẽ
cứ canh mãi ở chỗ này, mỗi ngày ở chung với đám phàm nhân đê tiện này?
Người trẻ tuổi này cũng có huyết mạch Tư Đồ gia tộc, chỉ có tu vi Mệnh Vẫn
tầng năm, tuy nhiên đã có thực lực 200 hạng Thiên Mệnh Bảng, tiền đồ tương lai
cũng sáng ngời. Thiên tài đều có ngạo khí của mình, ở chung với người phàm, ở
trong cái phủ đệ người phàm mạt rệp này, nguyên khí thiên địa cằn cỗi gần như
không có, đương nhiên là bọn họ không muốn.
- Đây là mệnh lệnh của Dương Vân, ai dám cãi lại? Nhưng dù cho Lâm Minh không
tới cũng không sao, Dương Vân mưu đồ quá nhiều, hắn đang thi hành một kế
hoạch, có lẽ không quá một năm, mảnh đại lục này sẽ không còn chỗ cho Lâm Minh
dung thân. Đến lúc đó dù hắn lên trời xuống biển cũng sẽ bị Dương Vân tập
trung vị trí, hắn chết là chắc rồi. Đến lúc đó, ta sẽ dùng hồn phách tiểu súc
sinh này từ từ mà luyện hóa, hắc hắc, ta khiến hắn muốn sống không được, muốn
chết không xong!
Tư Đồ Dao Hi tưởng tượng tình cảnh mình mặc sức hành hạ Lâm Minh, vẻ mặt lộ ra
nụ cười tàn nhẫn.
Lâm Minh ở trong không gian vặn vẹo nhìn tất cả, ngón tay xiết răng rắc, hắn
chưa bao giờ khát vọng muốn giết ai như bây giờ, hơn nữa còn là hành hạ tàn
nhẫn nhất.
"Dương Vân đang tiến hành hành động nhắm vào ta, qua 1 năm nữa sẽ tìm được ta,
quả nhiên hắn không gì không làm được! Đáng tiếc hắn không thể ngờ, hiện giờ
ta đã đến!"
Lúc này, Tư Đồ Dao Hi nói tiếp:
- Chúng ta tiếp tục ở lại đây canh 1 năm, hừ, bố trí nhiều cạm bẫy ở Thanh
Tang thành, nếu Lâm Minh không xuất hiện cũng là toi công. Tiểu tử này đế lại
dấu ấn theo dõi trên người Tôn tộc trưởng, nhất định biết chúng ta phát hiện
Lâm gia, mãi không ra tay có thể nào là vì chúng ta không ra tay thật nặng!
Xem ra một ngày chỉ cắt vài ngón tay, nửa bàn tay còn quá nhẹ nhàng. Mỹ
Nguyệt, cắt cánh tay tiện nhân này cho chó ăn, còn những con cháu dòng chính
Lâm gia, lấy ra 20 người, cắt luôn! Xem tiểu súc sinh Lâm Minh còn có phản ứng
hay không!
Tư Đồ Dao Hi vừa nói, tiện tay ném chén trà nóng thẳng về phía Lan Vân Nguyệt.
-----o0o-----



Bạn cần đăng nhập để bình luận