Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 1213 - Chương 1213: Căn Nguyên Tinh Thần



Chương 1213 - Chương 1213: Căn Nguyên Tinh Thần




Lâm Minh cũng không biết xếp hạng của mình được Phong Thần Bảng chiếu ở 3000
giới lớn, hắn cũng không quan tâm. Tâm tư của hắn hiện tại đều tập trung vào
tu luyện pháp tắc Thần Mộng. Sau khi hắn hấp thu năng lượng mộng cảnh của Võ
Quy Vân liền bay thẳng về Chân Võ Thành, hắn muốn bế quan rèn luyện dấu ấn
Thần Mộng.
Mà đệ tử chung quanh Chân Võ Thành đều nhường đường cho hắn.
Thẳng đến khi Lâm Minh rời đi, bọn họ còn ngơ ngác đứng tại chỗ, có chút không
dám tin tưởng mọi thứ phát sinh lúc trước.
Tu vi Thần Hải sơ kỳ có thể có chiến lực như vậy, không thể tưởng tượng Lâm
Minh sau khi thành tựu
Thần Quân, Thánh Chủ sẽ mạnh mẽ đến loại trình độ nào.
Bất kể thế nào, cái tên Lâm Minh từ hôm nay trở đi nhất định nổi tiếng Chân Võ
đại thế giới!
Lâm Minh trở lại chỗ ở của mình, xếp bằng trên giường đá. Hắn không lập tức
bắt đầu tu luyện mà nhắm mắt suy nghĩ quá trình chiến đấu vừa rồi, từ trong
nhớ lại tìm kiếm đề cao.
Trận chiến này, bộ phận khiến Lâm Minh ấn tượng sâu sắc nhất chính là Thần Võ
vô thượng Thác Thiên Ma Công mà Võ Quy Vân dùng ra.
Theo như lời Võ Quy Vân nói, đây là một bộ Thần Võ vô thượng hệ biến thân, kêu
gọi sức mạnh của Ma Thần đem bản thân biến thành Ma Thần, là Thần Võ vô thượng
Ma đạo.
Bộ Thần Võ vô thượng này thiếu sót rất nhiều, Thác Thiên Ma Công đầy đủ có thể
đồng thời tăng cường tốc độ, lực bộc phát, phòng ngự... của võ giả trên diện
rộng, toàn diện đề cao. Mà Thác Thiên Ma Công của Võ Quy Vân chỉ thể hiện ở
phương diện lực bộc phát, khiến cho nó tăng lên mấy lần. Điều này khiến cho,
hắn lại có thể dùng chân nguyên để chính diện chống lại lực lớn trăm triệu cân
của Lâm Minh.
- Nếu như ta có thể có được Thác Thiên Ma Công, Thương Khung Bá Điển của ta
tất nhiên tiến thêm một bước. Khi thi triển ra Bách Trọng Lãng, uy lực không
thể tưởng tượng!
Trong lòng Lâm Minh không khỏi nảy sinh ra ý nghĩ như vậy. Nghĩ đến đây, hắn
lắc đầu cười khổ.
Hắn hiện tại phàm là Thần Võ vô thượng nhìn thấy, mỗi một loại đều có trợ giúp
lớn đối với hắn, hắn đều muốn.
Chỉ có thể nói, Thần Võ vô thượng quá nghịch thiên, là tổng kết tất cả thành
tựu trong đời Thiên Tôn, vốn không có cái nào không mạnh.
Lúc này, ở nơi nào đó đông nam Chân Võ Thành, dưới một gốc cây nở rộ đóa hoa
bảy mày, một thanh niên áo đen dựa lưng vào cây ngồi trong bụi cỏ. Trên tay
hắn quấn băng vải, chân trái duỗi thẳng, gối phải gập, tay phải tùy ý gác trên
đầu gối, tư thế hết sức thích ý.
Hắn dường như ngồi ở nơi này rất lâu rồi, bả vai, thân thể đều rơi đầy cánh
hoa, đầu ngón tay đậu một con bướm. Con bướm kia đang khẽ đập cánh, cảnh tượng
vô cùng tường hòa, yên lặng.
- Chết rồi sao... Lâm Minh này, không ngờ có thể giết Võ Quy Vân, thật là một
đối thủ thú vị.
Thanh niên áo đen lẩm bẩm, hắn có một đôi mắt sáng ngời đen nhánh, tóc ngắn
ngang tai đen như mực, phi thường sạch sẽ, thanh tú.
Chỉ là sắc mặt hắn đặc biệt tái nhợt, thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng mạch
máu dưới làn da màu xanh, giống như bệnh nặng mới khỏi.
Đầu ngón tay hắn hơi động, con bướm đậu trên đầu ngón tay hắn bay lên, bay vào
trong bụi hoa rậm rạp trên tán cây kia.
Thanh niên áo đen nhìn thấy cảnh này, nở nụ cười. Mà chính vào lúc này hắn đột
nhiên tâm niệm thoáng động, quay đầu nhìn về phía bụi hoa xa xa.
- Xuất hiện đi, phát hiện ngươi rồi!
Theo tiếng vang "tốc tốc", bụi hoa bị tách ra, một quái vật màu đỏ toàn thân
lân giáp màu đỏ và lông đỏ chậm rãi đi ra. Bộ dạng nó giống như một con khỉ
vượn màu đỏ, tứ chi chấm đất, dung mạo dữ tợn.
Nhìn thấy quái vật lông đỏ này, thanh niên áo đen sờ sờ trán, lộ ra biểu tình
bất đắc dĩ:
- Ngươi thật đúng là như thế nào đều không thể cắt đuôi, đuổi theo ta chừng
bảy ngày rồi, muốn đồ vật này như vậy sao?
Thanh niên áo đen vẫn ngồi thích ý như trước, một cái tinh thể màu tím như ảo
thuật xuất hiện trong tay hắn.
Đây là một cái tinh thể màu tím phi thường xinh đẹp, chỉ bằng cỡ nắm tay trẻ
em. Ở trung tâm tinh thể màu tím có một đường nét màu lam, đang không ngừng
nhích động, dường như mộtcon rắn nhỏ màu lam vậy.
Thanh niên áo đen khẽ tung viên tinh thể màu tím này, nó bay lên hạ xuống, từ
lòng bàn tay nhảy lên rồi hạ xuống.
Quái vật lông đỏ nhìn thấy cảnh này, trong con ngươi màu lam sẫm lập tức hiện
lên một tia sáng lạnh tham lam.
Nhưng là nó cũng không lập tức ra tay, hiển nhiên đang kiêng kỵ thanh niên áo
đen này.
Thanh niên áo đen cười biếng đứng lên nói:
- Ngươi đuổi theo không bỏ như vậy, muốn thứ này như vậy sao. Có thể nói cho
ta, nó là cái gì không? Còn ngươi... lại là cái gì? Không nên nói cho ta ngươi
là ác mộng thú, ta biết ngươi khác với chúng nó, có một số khác biệt ta nói
không nên lời.
Quái vật lông đỏ trầm mặc, chỉ là nhìn chằm chằm tay của thanh niên áo đen.
- Ta biết ngươi có thể nghe hiểu lời ta, mỗi lần ta nói chuyện ta đều có thể
nhìn thấy ánh mắt ngươi biến hóa, ngươi khẳng định có trí tuệ. Tự giới thiệu
một chút, ta gọi "Nha", chỉ một chữ. Một người lưu lãng không gian, không có
chỗ ở cố định. Những người ở Chân Võ đại thế giới kia đều gọi ta Long Nha,
ngươi cũng có thể xưng hô ta như vậy. Nếu như... ngươi biết nói chuyện.
Quái vật lông đỏ như trước không có phản ứng, Long Nha dường như đặc biệt kiên
nhẫn, tự mình nói:
- Ta có thể cảm giác được, Thần Mộng giới này có cổ quái. Từ khi vừa mới vào
Thần Mộng giới ta liền có loại cảm giác này. Mọi thứ nơi này đều quá chân
thật, giống như một thế giới chân thật, thật sự tồn tại mà không phải là sáng
tạo ra. Ta cảm giác, thế giới này có bí mật, chỉ là ta không biết. Bao gồm
tinh thể màu tím này cũng có bí mật. Ta có thể cảm giác được nó rất không tầm
thường nhưng là lại không ngộ ra chỗ kỳ dị của nó. Loại cảm giác này, ta rất
không thích.
- Nói cho ta biết, tinh thể màu tím này là cái gì, ngươi lại là cái gì? Nếu
ngươi có thể hiểu lời ta, như vậy nên có thể truyền tin tức cho ta, cho dù
ngươi không thể nói chuyện, ít nhất cũng biết năng lượng truyền âm chứ?
Trong khi Long Nha nói, quái vật lông đỏ kia đột nhiên rít gào một tiếng, vọt
tới. Đồng tử Long Nha co rút lại, đột nhiên bổ ra một kiếm, bổ trúng lên thân
thể quái vật lông đỏ. Nhưng mà thân thể quái vật lông đỏ kia cứng như kim
cương, sau khi bị bổ trúng, kiếm quang nổ tung, phát ra tiếng giòn vang như
kim loại giao nhau. Một kiếm khí thế mạnh mẽ đủ có thể chia cắt dãy núi này
của Long Nha, chỉ chém rớt của nó mấy sợi lông!
- Tốt!
Long Nha không sợ hãi mà lại cười, lại bổ ra một kiếm, càng thêm hung hiểm so
với lúc trước. Một mống kiếm màu vàng to hơn trượng hóa thành một cột sáng
thẳng tắp, đánh thật mạnh lên trên người quái vật lông đỏ.
Bùm!
Chỉ nghe một tiếng nổ lớn, quái vật lông đỏ bị đánh bay ra ngoài, nó vẫn như
trước không bị thương.
Mà Long Nha cũng như một con chim lớn, thân thể lùi nhanh mấy chục trượng. Hắn
nhìn chằm chằm quái vật lông đỏ, liếm liếm môi nói:
- Chậc, thật khó giải quyết!
Long Nha cười hắc hắc, ánh mắt nở rộ chiến ý hừng hực, dường như vì có đối thủ
này mà cảm thấy hưng phấn.
Phàm là thiên tài, rất ít có người không thích chiến đấu. Một đối thủ thực lực
xấp xỉ sẽ khơi dậy ý chí chiến đấu của bọn họ, làm cho bọn họ chiến ý sôi
trào.
- Ngươi không mở miệng, ta liền đánh cho tới ngươi mở miệng!
Long Nha khẽ quát một tiếng, lại lần nữa ra tay, trường kiếm trong tay liên
hoàn bổ ra!
Một kiếm nối một kiếm, kiếm quang vô cùng sắc bén!
Trong lúc nhất thời, quái vật lông đỏ không biết đã ăn bao nhiêu kiếm. Nó bị
đau phát ra tiếng gầm phẫn nộ. Một thân lông đỏ như châm cứng dựng ngược lên.
Khóe miệng Long Nha nổi lên một độ cong:
- Nếu thân thể ngươi chắc chắn như thế, ta liền xem xem ngươi rốt cuộc có thể
chịu đựng được pháp tắc của ta hay không. Thế giới này... sắc bén nhất không
phải lưỡi kiếm mà là không gian đứt gãy. Khi không gian đứt gãy, tất cả mọi
thứ đều sẽ theo không gian kia đứt gãy. Ta xem xe, ngươi có thể chịu đựng được
hay không!
Long Nha cầm ngang kiếm, không gian chung quanh hắn xảy ra vặn vẹo mắt thường
có thể thấy. Kiếm của hắn ở trong không gian vặn vẹo cũng dường như cong gãy.
Mà quái vật lông đỏ kia cũng cảm nhận được uy hiếp, phát ra tiếng gầm thấp như
đe dọa.
Vút!
Long Nha chém ra một kiếm, ánh kiếm chiếu sáng thế gian, thần quang chói mắt
thẳng lên trời xanh!
Quái vật lông đỏ phát ra một tiếng gầm đinh tai nhức óc, thanh âm vang động
núi sông!
Hai người giao thủ kịch liệt, cách xa ngàn dặm đều có thể rõ ràng cảm nhận
được năng lượng chấn động kịch liệt!
- Đã xảy ra chuyện gì?
- Là bên kia, có người nào đang đánh nhau!
- Thật kịch liệt. Cách xa như vậy ta đều có thể cảm thấy tâm thần run sợ.
Trời ạ, rốt cuộc là ai đang giao thủ?
- Mức độ kịch liệt sợ là không kém chút nào so với vừa rồi Lâm Minh và Võ Quy
Vân giao thủ. Võ Quy Vân đã chết, Lâm Minh lại vào thành, còn có thể có hai
người nào có thể bộc phát ra chiến đấu khủng bố như thế?
- Có khả năng có Long Nha, chỉ là không biết đối thủ là ai?
- Chúng ta đi qua xem xem.
Mấy trăm võ giả đều thu liễm hơi thở, rất nhanh lao về phía địa điểm chiến
đấu.
Bao gồm cả võ giả ở khu vực khác cũng có người bị hấp dẫn.
Thần quang tận trời, trời đất dường như bị tách ra, tiếng nổ mạnh không dứt
bên tai!
Nhưng mà chính vào lúc mọi người tới gần, tiếng nổ mạnh kia lại đột nhiên tắt
đi, sau một lát hoàn toàn biến mất!
Khi mọi người chạy tới, chỉ thấy mặt đất, sông núi phạm vi trăm dặm hoàn toàn
bị xới lên, những khe rãnh sâu không thấy đáy dọc ngang bừa bãi. Đây hiển
nhiên là kiếm khí để lại!
- Nơi này có máu.
- Sẽ là máu của ai?
- Đây là... lông màu đỏ! Là quái vật lông đỏ kia!
Có người phát hiện, ở bên cạnh một chút vết máu kia có một nhúm lông đỏ, hiển
nhiên là quái vật kia để lại.
- Không sai. Là Long Nha và quái vật lông đỏ đang giao thủ, không biết thắng
bại như thế nào. Quái vật lông đỏ kia hẳn là không chết, có lẽ chạy rồi...
Thật là đáng sợ. Bất kể là Long Nha hay là quái vật lông đỏ kia đều không phải
là chúng ta có thể đối phó. Gặp phải quái vật lông đỏ, chúng ta chạy xa hết
mức có thể!
- Không biết Lâm Minh so với bọn họ rốt cuộc thế nào?
Những võ giả này cảm thụ dao động chân nguyên còn để lại trong không khí, cả
đám đều kinh hãi không thôi. Chân Võ đại thế giới, cường giả ùn ùn bất tận, đệ
nhất thiên tài của Chân Võ Đại Thánh địa rồi lại không phải mạnh nhất. Hiện
tại thậm chí ngay cả quái vật lông đỏ kia đều có khả năng mạnh hơn Võ Quy Vân.
- Thật sự là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân... Thần Vực to lớn
hơn xa không phải là chúng ta có thể tưởng tượng. Chúng ta lúc trước... quá
xem thường những võ giả tự do hoặc là những thiên tài xuất thân tông môn nhỏ
kia.
Một đệ tử hạch tâm của Chân Võ Đại Thánh địa cảm khái nói.
- Quả thật... Số lượng của bọn họ quá lớn, luôncó người có cơ duyên vô cùng
nghịch thiê
n, hoặc là người có thiên phú cao đến không thể tưởng tượng. Tỉ tỉ sinh linh
có thể từ trong đó nổi bật, đều là người tài tuyệt thế. Rất nhiều trong đó còn
đáng sợ hơn so với thiên tài của Thánh địa Giới Vương giới lớn. Đại sư huynh
và Ngự Long sư huynh đều bại, đường của chúng ta còn dài...
Không ít đệ tử hạch tâm của Chân Võ Đại Thánh địa đều cảm giác Thần Vực đệ
nhất hội võ lần này cho bọn họ một bài học ấn tượng sâu đậm.
* Lúc này, ở trong một vùng trời sao xa xôi, có một tòa quỳnh lâu mỹ ngọc điêu thành. Trước lan can bằng ngọc của quỳnh lâu này, một thanh niên áo trắng dựa lan can mà đứng.
Thanh niên áo trắng này khí chất bất phàm, ở mi tâm có một điểm son, phối hợp
với dung mạo anh tuấn của hắn, thoạt nhìn có chút yêu dị.
Ở trước mặt thanh niên áo trắng có một cái gương tinh thạch lớn màu lam, đang
chiếu tình cảnh chiến đấu trong 3000 giới lớn Thần Vực. Tấm gương ở Thần Mộng
Cung này có thể nhìn thấy cảnh tượng ở Thần Mộng giới, tuy nhiên phạm vi có
thể nhìn thấy rất có hạn. Thần Vực 3000 giới lớn, không biết có bao nhiêu
người, mỗi thời mỗi khắc không biết xảy ra bao nhiêu chiến đấu. Gương tinh
thạch này có thể nhìn thấy ngay cả giọt nước trong biển đều không phải.
Lúc này trên gương tinh thạch đang chiếu ra một khối tinh thể màu tím. Trong
tinh thể màu tím này có một tia năng lượng linh động đang không ngừng nhúc
nhích, dường như muốn giãy ra ngoài.
- Băng Mộng sư muội, đây chẳng lẽ là căn nguyên tinh thần?
Thanh niên áo trắng chỉ vào tinh thể màu tím trong gương hỏi:
- Thần Mộng sư thúc sẽ không phải là bỏ căn nguyên tinh thần vào trong Thần
Mộng giới chứ, chẳng lẽ là dùng nó làm phần thưởng sao?
Thanh niên áo trắng không thể tin hỏi. Ở bên cạnh thanh niên áo trắng có một
thiếu nữ mặc váy dài băng lam, nàng băng cơ ngọc cốt, hơi thở như lan. Nàng
chính là đệ tử thân truyền của Thần Mộng Thiên Tôn - Băng Mộng.
Kỳ thật, cho dù là dùng đệ tử thân truyền đều không đủ để hình dung địa vị của
Băng Mộng ở trong Thần Mộng Cung. Nàng hiện tại là Thánh nữ Thần Mộng Cung, là
truyền nhân kế thừa của Thần Mộng Thiên Tôn.
Thiếu nữ váy lam khẽ lắc đầu, lên tiếng nói:
- Chỉ là hình thức ban đầu của căn nguyên tinh thần... là sư tôn luyện hóa
ra.
Thiếu nữ áo lam nói hời hợt, nhưng là thanh niên áo trắng nghe xong lại âm
thầm líu lưỡi:
- Căn nguyên tinh thần nhưng là đồ vật cùng một cấp bậc khí Hồng Mông. Khí
Hồng Mông là căn nguyên của vật chất. Căn nguyên tinh thần thì là căn nguyên
của vũ trụ "Thần", cũng là cơ sở của pháp tắc Thần Mộng. Khí Hồng Mông có thể
tạo vật, căn nguyên tinh thần dường như cũng có thể tạo vật. Thần Mộng sư thúc
tự mình luyện hóa ra căn nguyên tinh thần, cho dù là một ít hình thức ban đầu
cũng rất khó lường. Thần Mộng sư thúc thật đúng là hào phóng a!
Thiếu nữ áo lam thản nhiên nói:
- Người có duyên được. Muốn đạt được nó cũng không phải dễ dàng như vậy...
- Không sai. Đạt được không dễ dàng, luyện hóa lại càng khó. Người linh hồn
không lớn mạnh, ngộ tính không đủ đừng mơ luyện hóa. Ngay cả ta cũng phải
nghiêm túc ứng phó mới được, hơi không cẩn thận là sẽ thất bại. Tuy nhiên nếu
như thật sự có thể dung hợp một sợi, đối với linh hồn mà nói là ưu đãi lớn
lao. Ta đều thấy hâm mộ. Sớm biết ta cũng tham gia vòng đấu dự tuyển này.
hanh niên áo trắng tặc lưỡi nói. Khí Hồng Mông, căn nguyên tinh thần đều là đồ
vật gần như tuyệt tích trong vũ trụ này, căn bản là không thể tìm được.
Chúng nó chỉ tồn tại trong một số bí tàng vũ trụ, hoặc là bị nhân vật tuyệt
đỉnh cất chứa luyện hóa. Tỷ như khí Hồng Mông đã bị Hỗn Nguyên Thiên Tôn luyện
hóa, mà căn nguyên tinh thần thì bị Thần Mộng Thiên Tôn luyện hóa.
-----o0o-----



Bạn cần đăng nhập để bình luận