Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 38 - Chương 38: Lung Linh Tháp



Chương 38 - Chương 38: Lung Linh Tháp




Thất Bảo Lung Linh tháp, cũng là do cao thủ Thất Huyền cốc kiến tạo, tài liệu
lấy từ bên ngoài Thiên Vận quốc, không biết vì sao cả tháp sáng bóng như lưu
ly.
Lung Linh tháp có tất cả bảy tầng, mỗi một tầng đều khắc trận pháp tinh vi,
cũng là một cái ảo trận.
Tuy nhiên ảo trận này khác với ảo trận trên ngọc đài, ảo trận trên ngọc đài
chỉ là ảo giác, mà ảo trận Lung Linh tháp này lại là Huyễn Sát trận.
Huyễn Sát trận có thể dựa vào ảo cảnh giết người, người bị vây khốn ở trong
Huyễn Sát trận nghĩ mình đã chết, mà sự thật thì cũng đã chết.
Đương nhiên, Lung Linh tháp chỉ là khảo hạch, sẽ không thật sự giết người, một
khi thất bại sẽ được đưa ra khỏi ảo trận.
Ở bên trong Lung Linh tháp, không thể sử dụng bảo khí, bảo giáp, chỉ có thể sử
dụng binh khí bình thường, hết thảy đều phải xem bản lĩnh của mình.
Th thời gian trôi đi, người ở trên ngọc đài càng ngày càng ít, từng đạo ánh
sáng hiện lên, từng người bại trận bị truyền tống ra ngoài, vốn tám chín trăm
người đã bị đào thải sáu, bảy thành, trong đó thậm chí có một võ giả võ đạo
tầng ba.
Lúc bị truyền tống ra ngoài, tên võ giả Luyện Thể tầng ba kia vẻ mặt suy sụp,
đây chính là lần thứ ba hắn tham gia khảo hạch Thất Huyền võ phủ rồi. Không
nghĩ tới vẫn bị thất bại, năm nay hắn đã hơn mười tám tuổi, lần này với hắn mà
nói cũng chính là cơ hội cuối cùng rồi.
Tận khi qua nửa canh giờ, trên ngọc đài cũng có người thứ hai mở mắt, tên kia
thở dài một hơi, vẻ mặt tái nhợt đứng bật dậy, sau lưng hắn đã ướt sũng mồ
hôi.
Người này đúng là Vương Nghiễn Phong thiên phú tứ phẩm thượng đẳng.
Sau khi hắn đứng dậy liền muốn tìm kiếm khuôn mặt thiếu niên cường tráng và
bóng dáng Lâm Minh đã át đi sự nổi bật của hắn nhưng mà chỉ thấy thiếu niên
cường tráng kia khuôn mặt vặn vẹo đang giãy giụa trong ảo cảnh cũng không thấy
bóng dáng Lâm Minh đâu. Khóe miệng Vương Nghiễn Phong hiện lên nụ cười ngạo
nghễ.
Nhưng mà khi hắn được nhân viên công tác mời tới phòng nghỉ nhìn thấy Lâm Minh
đã ngồi ở đó điều tức, sắc mặt Vương Nghiễn Phong lập tức trầm xuống. Hắn vốn
còn tưởng Lâm Minh đã bị đào thải, không n
ghĩ tới Lâm Minh lại thông qua khảo hạch trước hắn.
- Tên này!
Vương Nghiễn Phong cảm thấy nguy cơ sâu sắc, hắn không nghỉ ngơi, mà rời khỏi
phòng nghỉ, sau khi tìm được tùy tùng của mình, thấp giọng nói:
- Đi điều tra, thiên phú của tên kia rốt cuộc là mấy phẩm.
Lâm Minh cũng nhận ra địch ý của Vương Nghiễn Phong với mình, tuy nhiên đây là
chuyện rất bình thường, giữa các thí sinh với nhau đều có quan hệ cạnh tranh,
mà phần thưởng cuối cùng chỉ có một.
Dần dần, người tiến vào trong phòng nghỉ càng ngày càng nhiều, cuộc khảo hạch
thứ hai đã tới giai đoạn cuối cùng.
Cuối cùng, thông qua đợt khảo hạch thứ hai có tổng cộng chín mươi hai người,
quả nhiên đã rớt tới chín thành.
Không để cho bọn họ quá nhiều thời gian nghỉ ngơi, vòng khảo hạch cuối cùng
lập tức bắt đầu.
- Cửa ải thứ ba, Lung Linh tháp.
Một tiếng hô lên vang lên trong đám người, giám khảo lần này là một trung niên
gầy yếu, tướng mạo bình thường, nhưng mà trên người lại toát ra khí thế mạnh
mẽ khiến cho người ta kinh sợ, Lâm Minh chỉ nhìn thoáng qua là đã khẳng định
tên trung niên này tuyệt đối là một cao thủ, chỉ sơ đã bước vào Hậu Thiên.
Điều này làm cho Lâm Minh không khỏi cảm khái, trước khi tới Thất Huyền võ
phủ, hắn ngay cả võ giả Luyện Thể tầng sáu Ngưng Mạch kỳ cũng chưa từng thấy
qua, mà bây giờ chỉ riêng cao thủ Hậu Thiên đã có hơn năm mươi sáu người.
Tuy nhiên chuyện này cũng là bình thường, nơi nhiều cao thủ Hậu Thiên nhất
Thiên Vân quốc không phải là hoàng cung, cũng không phải phủ nguyên soái mà là
Thất Huyền võ phủ, cao thủ Hậu Thiên nơi này phần lớn đến từ bên ngoài Thiên
Vận quốc, thậm chí rất nhiều là đệ tử của Thất Huyền cốc.
- Đi theo ta.
Người trung niên nói xong, xoay người bước đi.
Chín mươi hai thí sinh nối gót đuổi theo, một ít người đến xem khảo hạch cũng
bước theo, những người này hoặc là vương tôn quý tộc hoặc là học sinh của Thất
Huyền võ phủ.
Người trung niên nện bước nhìn thì không nhanh, nhưng mà lại giống như đang
chạy băng băng vậy, đám thí sinh bắt buộc phải vận khởi thân pháp mới đuổi
kịp.
Thời gian khoảng một bữa cơm sau, mọi người đến một khe núi Đại Chu sơn, tại
trong khe núi này có một tòa kiến trúc to lớn, trên bảng trước cửa lớn còn
viết bốn chữ, Thất Huyền võ các.
Sau khi tiến vào trong đó liền nhìn thấy một tòa Thất Bảo Lung Linh tháp cao
tới hai mươi trượng.
- Thật cao!
Đây là ý niệm trong đầu Lâm Minh, trước đó hắn chưa từng nhìn thấy tòa kiến
trúc cao như vậy, hai mươi trượng, nhưng lại chỉ có bảy tầng, chia ra mỗi tầng
cao gần ba trượng, phải dùng mấy tên nam nhân chồng lên nhau mới sờ tới trần
nhà.
- Bây giờ các ngươi có thể đi vào, thời gian không hạn chế, có thể thông qua
tầng thứ nhất tức là đủ tư cách, thông qua tầng thứ hai là tốt, thông qua tầng
thứ ba là ưu tú, thông qua tầng thứ tư là thiên tài, về phần thông qua tầng
thứ năm, hắc hắc...
Nam nhân trung niên cười âm hiểm, để cho đám người kia kịp tiêu hóa, sắc mặt
hắn trầm xuống, nói:
- Căn bản là không có khả năng.
Nghe trung niên nói vậy, có một ít tên thiếu niên gọi là thiên tài có chút
không phục, nhìn thấy những người không phục này, Vương Nghiên Phong nhếch
miệng cười lạnh, đúng là một đám ngu ngốc, tưởng rằng Lung Linh tháp dễ qua
như vậy sao?
Khảo hạch Thất Huyền võ phủ có ba vòng, vòng thứ nhất là kỳ thi cơ sở, đợt thứ
hai là kỳ thi võ đạo chi tâm, vòng thứ ba mới là quan trọng nhất, kỳ thi thực
chiến và mức độ thiên tài!
Cái gọi là mức độ thiên tài chính là so với võ giả cùng tuổi, sức chiến đấu
tổng hợp đến tột cùng cao bao nhiêu.
Bên trong Lung Linh tháp có Huyễn Sát trận, mà địch nhân mạnh yếu trong đó
cũng căn cứ theo cốt linh người khảo hạch và tuổi tác của họ. Tuổi càng lớn
thì địch nhân càng mạnh.
Nhiều năm như vậy, chỉ có một người tham gia khảo hạch của Thất Huyền võ phủ
thông qua tầng thứ năm, người này không phải Thiên Chi phủ đại sư huynh Lăng
Sâm, mà là người nhìn như yếu ớt bình thường, Tần Hạnh Hiên.
Thiên phú lục phẩm, cũng không phải là nói đùa, rất nhiều người không biết tu
vi của Tần Hạnh Hiên, nhưng mà Vương Nghiễn Phong lại biết, nàng đã là Luyện
Thể tầng bốn đỉnh phong.
Với tu vi tương đương Lăng Sâm, mà tuổi lại nhỏ hơn hắn khoảng năm tuổi.
Tuy rằng Vương Nghiễn Phong tự đại, nhưng cũng không có tự đại đến mức cho
rằng mình có thể ganh đua được với Tần Hạnh Hiên, hắn có thể thông qua được
tầng thứ tư thì đã rất hài lòng rồi.
Nhìn Thất Bảo Lung Linh tháp, trong lòng Vương Nghiễn Phong dâng lên một cỗ
chiến ý mãnh liệt, với hắn mà nói, vòng khảo hạch thứ nhất, và vòng khảo hạch
thứ hai đều không có chút thực dụng nào, không thể thể hiện ra thực lực của
hắn, loại cảm giác có lực mà không có chỗ sử dụng này khiến hắn cực kỳ khó
chịu, mà vòng khảo hạch thứ ba mới là chiến đấu thực sự.
Toàn bộ lực lượng, kỹ xảo, thân pháp, chiến kỹ đều cần sử dụng, Vương Nghiễn
Phong tự tin, vòng khảo hạch này mình sẽ trở nên nổi tiếng.
- Đi vào hết đi! Thực lực đối thủ quyết định bởi độ tuổi của các ngươi.
Nam nhân trung niên vung mạnh tay, cửa lớn của Thất Bảo Lung Linh tháp cũng
theo đó mở ra.
Cửa lớn hình vòm, bên trong có ánh sáng lưu chuyển, Lâm Minh hít sâu một hơi,
chậm rãi bước vào trong.
Lúc này, tự nhiên Tần Hạnh Hiên cũng đi tới khu vực khảo hạch, nàng từ xa nhìn
bóng dáng Lâm Minh, cứ như vậy ánh mắt dõi theo hắn cho tới khi biến mất trước
cửa lớn.
- Ha ha, Hạnh Hiên a, ngươi cũng thật để ý Lâm Minh nha!
Thình lình bị lão sư của mình trêu chọc, trong lòng Tần Hạnh Hiên có chút
ngượng ngùng, nàng nói:
- Trình độ Minh Văn thuật của Lâm Minh Hạnh Hiên tự thấy không theo kịp, tuy
nhiên nếu như so về chiến lực, Hạnh Hiên vẫn có vài phần tự tin.
- Ừ, luận chiến lực, Lâm Minh quả thật không bằng ngươi. Hạnh Hiên, ngươi
đoán Lâm Minh lên được mấy tầng?
- Chuyện này... chiếu theo lẽ thường mà nói, mười lăm tuổi, tu vi Luyện Thể
tầng hai qua được tầng hai đã là rất khó, tuy nhiên thực lực Lâm Minh rất
mạnh, có thể sẽ thông qua tầng ba.
Tần Hạnh Hiên nghĩ nghĩ, nói, đây đã là đánh giá rất cao rồi, muốn vượt qua
tầng thứ ba, tu vi của Lâm Minh ít nhất phải là Luyện Thể tầng thứ ba.
- Ngươi nói rất đúng, tuy nhiên... ta vẫn cảm thấy Lâm Minh có thể sẽ cho
chúng ta một sự ngạc nhiên vui mừng.
Trong lúc Tần Hạnh Hiên và Mộc Dịch nghị luận, ở một góc khe núi không mấy bắt
mắt, Lan Vân Nguyệt cũng từ xa nhìn theo bóng dáng Lâm Minh, ánh mắt tràn đầy
vẻ phức tạp.
Là đệ tử của Thất Huyền võ phủ, Lan Vân Nguyệt tự nhiên có quyền tiến vào
trong cốc quan sát khảo hạch, đây là vòng khảo hạch cuối cùng, chỉ cần thông
qua thì sẽ trở thành đệ tử chính thức của Thất Huyền võ phủ.
Mà với trạng thái của Lâm Minh bây giờ, đại khái có thể thông qua tầng thứ
nhất Lung Linh tháp.
Không nghĩ tới, chỉ cách vẻn vẹn nửa năm, Lâm Minh lại trưởng thành một cách
kinh người như thế.
Phải cùng Lâm Minh ở cùng một võ phủ luyện võ sao?... trong lòng Lan Vân
Nguyệt cảm thấy tư vị khôn tả.
Lúc này Lâm Minh tự nhiên sẽ không quan tâm ý nghĩ người khác, hắn đã đi vào
trong Huyễn Sát trận.
Vừa tiến vào Lung Linh tháp, những người khảo hạch còn lại đều biến mất, cũng
chỉ còn lại một mình Lâm Minh hắn.
Hắn ở trong một không gian u ám, bầu trời dày đặc ánh sao, dưới chân là nham
thạch cứng rắn màu đen, lúc này, cách hắn không xa, một bóng xám dần dần ngưng
thực, sau đó chậm rãi biến thành một võ giả tay cầm trường côn.
- Đây là địch nhân sao?
Lâm Minh liếc mắt một cái đã đoán ra tu vi của đối phương là Luyện Thể tầng
hai sơ kỳ.
Theo như trung niên vừa rồi nói, thực lực đối thủ quyết định bởi độ tuổi của
mình, chính mình bây giờ đã mười lăm tuổi, tám tháng, vậy mà tu vi của địch
nhân đã người mới bước vào Luyện Thể tầng hai, vậy những thí sinh lớn tuổi kia
sẽ đối mặt với địch nhân có thực lực cao cỡ nào?
Xem ra đối với thiếu niên mười lăm tuổi mà nói thì không tới Luyện Thể tầng
hai thì không thể nào thông qua được khảo hạch.
Lâm Minh không hề lãng phí thời gian, cả người như một con báo vọt thẳng tới,
Hỗn Độn Chân Nguyên quyết vận chuyển, chân nguyên dồn hết vào cơ thể, vừa ra
tay chính là sát chiêu!
Ebook made by A Bư - BanLong.us
-----o0o-----



Bạn cần đăng nhập để bình luận