Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 452 - Chương 452: Bẫy Rập Chết Chóc



Chương 452 - Chương 452: Bẫy Rập Chết Chóc




Các võ giả liên minh thời chiến đều nắm chặt binh khí trong tay, như gặp đại
địch, nếu nói về chất lượng của võ giả, liên minh thời chiến đa phần là tạp
binh thì đương nhiên không bằng được quân chính quy của Nam Hải Ma Vực, hơn
nữa số lượng còn kém hơn rất nhiều.
Một trận gió lốc không gian xảy ra, tất cả người có thực lực không đủ thì đều
bị rơi xuống vực sâu, hoặc là chết trong cơn lốc xoáy rồi, khiến cho số lượng
võ giả của liên minh thời chiến sống sót kém xa Nam Hải Ma Vực.
Lữ Hoắc đầu đầy là mồ hôi, tình huống hiện tại thật sự rất không tốt.
Mộng Ma với mái tóc bạc cười lạnh, nhìn các võ giả của liên minh thời chiến
một chút, ánh mắt của hắn giống như đang nhìn đồ ăn vậy, hắn quay đầu nói với
thanh niên tóc đỏ:
- Sứ giả đại nhân, không bằng trước tiên dọn dẹp lũ phế vật này đã, miễn cho
lát nữa gặp phải nguy cơ nào đó trong thế giới này, lại bị bọn họ thừa cơ trả
thù.
Thanh niên tóc đỏ của Nam Hải Ma Vực nhìn bầu trời tối như mực, có vô số đá
vụn đang lơ lửng, sắc mặt ngưng trọng, hắn xuất thân từ Nam Hải Ma Vực, kiến
thức tất nhiên còn phong phú hơn đám người Mộng Ma, Huyết Cốt rất nhiều lần.
Hắn lờ mờ cảm giác được, bọn họ bị hút vào trong một không gian độc lập!
Loại không gian này, chắc gì đã có đường ra!
Nếu cả đời bị vây khốn trong không gian này... nghĩ đến đây, sắc mặt thanh
niên tóc đỏ càng khó coi hơi, hắn còn có tiền đồ tốt đẹp, làm sao có thể chết
tại loại địa phương quỷ quái này được!
- Sứ giả đại nhân, ngươi xem chúng ta có nên...
Mộng Ma nhìn thấy thanh niên tóc đỏ không có phản ứng gì, không kìm nổi lại đề
nghị thêm lần nữa.
- Câm miệng!
Tâm tình của thanh niên tóc đỏ đang cực kỳ kém.
Mộng Ma bị thanh niên tóc đỏ này quát một tiếng, có chút ngẩn ra, đến cấp bậc
như hắn rồi, ai thấy hắn mà lại không cung kính đây, đã rất lâu không bị người
khác quát rồi, tuy nhiên đối mặt với thanh niên tóc đỏ này, hắn cũng chỉ có
thể chịu đựng, không nói tới thực lực của thanh niên này như thế nào, mà chỉ
riêng trong số các võ giả Ma Vực tại đây, cũng đã có rất nhiều người là đệ tử
dòng chính của Nam Hải Ma Vực rồi.
Thời điểm này, thanh niên tóc đỏ căn bản không có tâm tư để ý tới cảm thụ của
Mộng Ma, càng không có tâm tư đi quan tâm tới chiến tranh giữa Nam Hải Ma Vực
và Thần Hoàng đảo, hắn lờ mờ dự cảm được, lần này bọn họ bị hút vào trong
không gian vô danh này, rất có thể có liên quan tới hành động bí mật của các
trưởng lão Nam Hải Ma Vực trong mấy ngày nay.
Sáu cột sáng màu máu xông lên trên Huyết Sát đảo và Âm Minh đảo kia, tất nhiên
là do các trưởng lão trong tông môn làm ra.
Nói không chừng, ngay cả kế hoạch tổng tiến công này đều là hành động bí mật
của các tông môn trưởng lão, nếu không thì cũng không nên phát động trận tổng
tiến công vô nghĩa vào lúc này mới đúng.
- Đám lão già này, dám lấy ta làm vật hy sinh hay sao!
Thanh niên áo đỏ nắm chặt hai tay, khóe miệng nổi lên một tia dữ tợn.
Thở mạnh ra một hơi, thanh niên tóc đỏ nhìn về phía các võ giả liên minh thời
chiến, nói:
- Trong các ngươi, ai là người đứng đầu?
Đám người của liên minh thời chiến lập tức đều nhìn về phía Lữ Hoắc.
Lữ Hoắc âm thầm kêu khổ, hắn chỉ là người lãnh đạo trên danh nghĩa, kỳ thật
lực chỉ huy là rất yếu, những người tại đây đều là võ giả tự do, còn một số
còn là lính đánh thuê, ai sẽ nghe lời hắn đây? Nhưng lúc này lại còn lôi hắn
ra để đỡ đạn nữa.
Kiên trì đứng ra, Lữ Hoắc nói:
- Là ta.
Thanh niên tóc đỏ đánh giá Lữ Hoắc một cái, tu vi Tiên Thiên Chí Cực, tuy
nhiên căn cơ phù phiếm, là loại võ giả dựa vào tuổi mà chậm rãi tăng lên tới
Tiên Thiên Chí Cực, chiến lực rất có hạn.
- Hiện tại, chúng ta đình chiến, trước tiên ra khỏi địa phương quỷ quái này
rồi nói sau, tuy nhiên các ngươi đều phải nghe lệnh ta, nếu không ta không
ngại lập tức giết chết các ngươi!
Thanh niên tóc đỏ nói tới đây, trên người tràn ngập sát khí, các võ giả của
liên minh thời chiến có tu vi thấp thì cảm thấy hô hấp bị nén ép, dường như
nhiệt độ chung quanh chợt lạnh như băng.
Đề nghị như vậy, Lữ Hoắc căn bản không có khả năng cự tuyệt được, hắn trầm mặc
đứng tại chỗ, coi như ngầm thừa nhận.
- Hiện tại, mọi người cùng nhau hành động, phát hiện điều gì khác thường thì
lập tức báo cho ta biết! Nhất là các lốc xoáy năng lượng như vừa rồi!
Lốc xoáy năng lượng là cửa vào dị không gian, hiện tại thanh niên tóc đỏ chỉ
có thể trông cậy vào một điều duy nhất chính là tìm được một lốc xoáy năng
lượng, có thể trở lại thế giới ban đầu.
Nhìn thấy bộ dáng trịnh trọng này của thanh niên tóc đỏ, ba người Huyết Cốt,
Mộng Ma, Khuê Xà nhìn nhau một cái, đều không nói gì, rất hiển nhiên, tính
nghiêm trọng của sự việc đã vượt qua tưởng tượng của bọn họ, địa phương này
cũng không đơn giản như vậy!
Lâm Minh ẩn nấp trong đám người, có vẻ không chút bắt mắt nào, hắn cũng từ từ
ý thức được nơi này có thể là một dị không gian, nếu không thể đi ra được thì
cả đời sẽ bị vây trong này, có thanh niên tóc đỏ đi tìm đường ra là điều không
thể tốt hơn được nữa.
- Hoang Kích, hắc! Thật sự là ngươi!
Trong đám người đột nhiên vang lên một thanh âm, Lâm Minh quay đầu lại, thấy
đây chính là nam nhân râu rậm của tiểu đội Hỏa Phủ, hắn cũng sống sót, điều
này cũng là trong dự kiến, nam nhân này tuy rằng có tu vi không cao, nhưng sau
khi cuồng hóa thì lại có thể liên tục diệt sát võ giả cùng cấp, chân nguyên hộ
thể của hắn tất nhiên là cường đại.
- Hoang Kích, ha ha, ta biết ngay ngươi không có việc gì mà!
Lại là một thanh âm vang lên, Lâm Minh quay đầu lại, đây là đội trưởng Hỏa
Phủ, mà bên cạnh Hỏa Phủ là Hắc Kiếm, Tử Vũ, cũng đều bình yên vô sự, tuy rằng
sắc mặt Mị Ảnh tái nhợt, nhưng cũng không đáng ngại.
Nhưng ba người Mạt Lương, Thanh Mộc, Thanh Lâm lại không thấy đâu, Lâm Minh
trong lòng trầm xuống, ba người bọn họ đều là võ giả có năng lực đặc thù, sức
chiến đấu không mạnh, e rằng không chống được gió lốc không gian.
Hỏa Phủ thở dài một hơi, nói:
- Trong cuộc tổng tiến công, Mạt Lương, Thanh Mộc, Thanh Lâm có sức chiến đấu
có hạn, ta đã lưu bọn họ ở phía sau, nhưng không nghĩ tới, Nam Hà đảo sụp
đổ...
Hỏa Phủ không nói thêm gì nữa, bất kể là vực sâu phía trước hay là gió lốc
không gian đến sau, thì đều là thứ trí mạng.
Sắc mặt Tử Vũ, Mị Ảnh cũng ảm đạm.
Chỉ có nam nhân râu rậm là miễn cưỡng cười nói:
- Tiểu tử Mạt Lương này chỉ biết gây họa, làm sao có thể dễ dàng chết như vậy
chứ, hơn nữa, trên tay hắn còn có một cái Linh chu nữa đấy!
Cảm giác của Mạt Lương khá mạnh, Linh chu của tiểu đội Hỏa Phủ thì bình thường
đều do Mạt Lương điều khiển, tất nhiên cũng được đặt trong Tu Di giới của Mạt
Lương.
Nhưng trong gió lốc không gian, ngay cả võ giả chân nguyên hộ thể cũng đều
không chịu nổi, huống chi là Linh chu?
Lâm Minh khẽ thở dài một hơi, đây là tàn khốc của chiến tranh, những thành
viên của tiểu đội Hỏa Phủ này cũng quen nhìn sinh tử rồi, chỉ sợ trước khi
mình tới đây, bọn họ đã trải qua rất nhiều lần thay đổi chiến hữu rồi.
Lâm Minh trầm mặc không nói gì, đám người Tử Vũ, Mị Ảnh cũng không hẹn mà cùng
trầm mặc.
Mà đúng lúc này, trong đội ngũ phía trước đột nhiên truyền đến một tiếng kêu
thảm, Lâm Minh cả kinh, cảm giác lan ra, lập tức chợt rùng mình, tại phần đầu
của đội ngũ, một võ giả Tiên Thiên sơ kỳ bị thứ gì đó cắt ngang người, bị cắt
thành hai đoạn, máu tươi chảy đầy đất!
- Cái gì vậy?
Lâm Minh lập tức lên tinh thần đề phòng, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó
phòng, thứ này có thể tránh thoát khỏi cảm giác của mọi người, ẩn nấp mà đánh
lén là thứ đáng sợ nhất!
Vù...
Trong đội ngũ có vài bóng người nhanh chóng bay qua đỉnh đầu của mọi người, đi
tới nơi mà tên võ giả chết bất đắc kỳ tử kia, chính là ba đầu sỏ của Ma Vực và
thanh niên tóc đỏ.
Nhìn thấy thi thể hoàn toàn bị cắt thành hai đoạn này, sắc mặt thanh niên tóc
đỏ âm trầm xuống.
Miệng vết thương từ sườn phải đi xuống, chéo ngang qua bụng, kéo đến bên hông
trái, giống như bị một đao sắc bén chém đứt.
Cảm giác lan ra ngoài, nhưng không có bất kỳ điều gì khác thường cả.
Thanh niên tóc đỏ nhíu mày, lúc này, hắn dường như ý thức được cái gì đó, trên
mặt biến sắc, thật cẩn thận lui về phía sau, chẳng lẽ là...
Đột nhiên, thanh niên tóc đỏ nắm lấy một tên võ giả của liên minh thời chiến
đứng bên cạnh, ném mạnh về phía tr
ước!
- A...
Tên võ giả kia phát ra một tiếng kêu thảm, sau đó một cảnh tượng khó tin xảy
ra, tên võ giả kia đang bay đi, thân thể lại tách rời ra một cách quỷ dị,
giống như một cây củ cải bị ném vào một sợi dây kim loại sắc bén, bị cắt thành
hai nửa!
Bịch... bịch...
Thi thể bị cắt thành hai đoạn rơi trên mặt đất, máu tươi nhuộm đỏ nơi đây!
Các võ giả xung quanh đây thì gần như đều thuộc liên minh thời chiến, bọn họ
đều biến sắc, lúc này, bọn họ căn bản bất chấp phẫn nộ do đồng bạn bị hại
chết, loại lực lượng quỷ dị này, cùng với cảm giác Tử Thần đang ở ngay cạnh
mình, làm cho bọn họ sợ hãi đến mức cực hạn.
Sắc mặt thanh niên tóc đỏ ngưng trọng, vẻ mặt dữ tợn, quả nhiên là khe nứt
không gian, trong một thế giới sắp sụp đổ, có rất nhiều khe nứt không gian,
đây là chuyện rất bình thường, khe nứt không gian này căn bản không nhìn thấy
được, cảm giác cũng không thăm dò ra, mà một khi chạm phải, cho dù là võ giả
Tiên Thiên Chí Cực thì cũng sẽ bị cắt làm đôi!
Tuy rằng thanh niên tóc đỏ kiêu ngạo, nhưng hắn tuyệt đối không tự đại tới mức
cho rằng mình có năng lực ngăn cản được khe nứt không gian này!
Những khe nứt vắt ngang không gian, căn bản không tra xét được, giống như từng
Tử Thần vô hình, mở ra cái miệng rộng chờ sinh mệnh đi vào cho chúng cắn nuốt.
Nếu không tra xét được, chỉ có thể dùng tính mạng của con người đi dò đường
thôi, nghĩ đến đây, thanh niên tóc đỏ lạnh lùng nói:
- Tất cả võ giả Hậu Thiên kỳ của liên minh thời chiến, lập tức đi tới phía
trước đội ngũ cho ta, nhanh lên!
Lời này vừa được nói ra, các võ giả liên minh thời chiến bên cạnh thanh niên
tóc đỏ đều âm thầm giận dữ, vừa rồi, thanh niên tóc đỏ vừa mới hại chết một
đồng bạn của họ, coi mạng người như cỏ rác, hiện tại, hắn còn muốn dùng cao
thủ Hậu Thiên của liên minh thời chiến làm vật hy sinh! Lúc này mà bị gọi đi
làm đá dò đường, ngay cả cửu tử nhất sinh cũng đều không đủ để hình dung!
Nếu võ giả Hậu Thiên chết sạch rồi thì sao? Có phải sẽ tới lượt võ giả Tiên
Thiên của liên minh thời chiến hay không đây?
Tất cả võ giả liên minh thời chiến đều thấy tức giận trong lòng.
Lâm Minh nhướng mày, tu vi của hắn cũng là Hậu Thiên kỳ, Mị Ảnh cạnh hắn cũng
là Hậu Thiên kỳ, lúc này Mị Ảnh đã mặt không còn chút máu, trong mắt toát ra
vẻ tuyệt vọng, bị gọi ra ngoài thì sẽ có kết cục thế nào, có thể nghĩ mà biết,
nhưng nếu không đi ra, bọn họ làm sao có thể phản kháng được Nam Hải Ma Vực
đây?
Mị Ảnh theo bản năng nhìn về phía Lâm Minh, mấy tháng qua, bất kể gặp phải
nguy hiểm gì, Lâm Minh vẫn đều vô cùng trấn định, trong tiềm thức nàng đã cho
rằng Lâm Minh không gì là không làm được.
Hơn nữa Lâm Minh cũng giống nàng, cũng là võ giả Hậu Thiên kỳ, hắn cũng phải
đối mặt với một kiếp này.
- Đứng yên đừng nhúc nhích là được rồi.
Lâm Minh bình tĩnh nói, tay phải đã đặt trên Tu Di giới.
- Đúng, đừng nhúc nhích, thực lực của chúng ta quả thật không bằng bọn họ,
nhưng cũng sẽ không để mặc cho bọn hắn bố trí!
Hỏa Phủ cắn răng nói.
Ebook made by A Bư - BanLong.us
-----o0o-----



Bạn cần đăng nhập để bình luận