Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 35 - Chương 35: Bích Ngọc Đài!



Chương 35 - Chương 35: Bích Ngọc Đài!




Cái gọi là võ đạo chi tâm, cũng không phải là đại trung đại hiền, đại chính
đại nghĩa, võ đạo cùng chính tà không liên quan, võ đạo chi tâm thật ra thì
chính là quyết tâm của võ giả khi lập chí theo đuổi võ.
Luyện võ là cùng trời tranh mệnh, trong đó có các loại khổ nạn, nguy hiểm, hấp
dẫn, nếu là tâm trí không kiên định, rất dễ dàng đánh mất võ đạo chi tâm,
buông tha tập võ, do đó kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Có ít người luyện võ chỉ vì vinh hoa phú quý, thanh sắc khuyển mã, loại võ đạo
chi tâm này ở giai đoạn trước cảnh giới võ đạo thật cũng không là cái gì,
nhưng là tiến vào giai đoạn sau của võ đạo, động lực của bọn họ sẽ tiêu mất
hơn phân nửa, bởi vì chỉ cần Ngưng Mạch kỳ đã đầy đủ cẩm y ngọc thực, tọa ủng
mỹ nữ, Thiên Vận quốc có không ít võ giả, cũng là bởi vì một tờ bức ngăn Ngưng
Mạch kỳ này mà bị chặn lại, mặc dù hao hết thiên tân vạn khổ đột phá Ngưng
Mạch kỳ, nhưng lại không ngăn cản nổi sắc đẹp xa mỹ hấp dẫn, cả đời dừng bước
tại chỗ này.
Một cửa ải Ảo cảnh không đề cập tới tu vi, chỉ nhìn võ đạo chi tâm, Lâm Minh
đối với lần này có lòng tin mười phần, mặc dù không có được Ma Phương, hắn
cũng có mười hai thành nắm chặt bình yên trôi qua cửa ải này.
Lúc này, võ giả thông q
ua cửa thứ nhất có ước chừng một nửa, người bị đào thải rời xa sân khấu, cả
quảng trường bớt đông hơn rất nhiều.
Lâm Tiểu Đông đáng thương cũng đã mất đi tư cách, chỉ có thể ở lại.
Lâm Minh xoay người lại nhìn Lâm Tiểu Đông một chút, mặc dù không ít người,
nhưng là hắn vẫn liếc nhìn đối phương.
Lâm Tiểu Đông cũng nhìn thấy Lâm Minh, giơ ngón tay cái lên đối với Lâm Minh,
Lâm Minh cười cười, lúc đang muốn quay đầu lại, cũng là ánh mắt hơi chậm lại,
hắn ở trong đám người, phát hiện một thân ảnh thiếu nữ đang né tránh, cô bé
mặc một trường sam màu vàng nhạt, trên đỉnh đầu đeo mũ lông thiên nga mà thiếu
nữ quý tộc thường mang, đang đứng ở một nơi hẻo lánh lặng lẽ nhìn không chớp
mắt về phía chính mình.
Lâm Minh trong nháy mắt nhận ra cô bé này, chính là Lan Vân Nguyệt.
Ánh mắt Lâm Minh chẳng qua là hơi hơi chậm lại, liền thu trở lại, hắn biết,
nếu như nhìn nhau thì chỉ có thể tăng thêm lúng túng cho Lan Vân Nguyệt, coi
như không nhìn thấy đi.
Hiện tại trong lòng Lâm Minh cũng không có trách cứ Lan Vân Nguyệt cái gì, dù
sao giữa hai người chẳng qua là ước định, mà không có đến trình độ dựng vợ gả
chồng, Lan Vân Nguyệt chẳng qua là làm ra lựa chọn mà một cô bé bình thường có
thể sẽ làm ra.
Lúc này, Lan Vân Nguyệt trốn ở trong đám người cũng không biết Lâm Minh đã
phát hiện ra mình, đối với việc hôm nay rốt cuộc có nên tới hay không, trong
lòng Lan Vân Nguyệt đấu tranh hồi lâu, nàng thật sự không muốn gặp lại Lâm
Minh, nhưng là trong lòng mơ hồ lại có mấy phần nhớ thương, muốn biết rốt cuộc
hắn sống có được hay không.
Nhớ tới hai tháng trước, cảnh tượng Lâm Minh cầm lấy mấy tờ lá bùa thấp kém
chào hàng ở phía trước cửa hàng nàng liền cảm thấy lòng chua xót mấy phần.
Dựa vào một xuất thân cũng không giàu có tới ủng hộ bản thân tập võ, bản thân
cũng không phải là thiên tài kinh diễm, tiềndành ít ỏi, cần dùng để mướn
phòng, ăn cơm, mua thuốc, có thể tưởng tượng trình độ túng quẫn như thế nào,
mua thuốc chỉ có thể mua Thiết Tuyến thảo đau tận xương cốt, mà cho dù là loại
Thiết Tuyến thảo này, sợ rằng cũng không thể trả nổi tiền, như thế trên người
sẽ lưu lại nội thương.
Nghĩ tới đây, Lan Vân Nguyệt sẽ cảm thấy đau lòng, nàng quả thật thích Lâm
Minh, thích sự kiên cường cùng chấp nhất của hắn, yêu thích từ lúc còn nhỏ hắn
đã dùng lực lượng nhỏ yếu đứng ở phía trước bảo vệ mình khỏi một đám hài tử hư
lớn hơn mấy tuổi, mang cho nàng cảm động cùng cảm giác an toàn.
Nhưng là, những thứ cảm động này cuối cùng không cách nào thay thế một thứ gì
đó.
Nàng là cô bé xinh đẹp, khí chất xuất chúng, thiên tư cũng tốt, gia cảnh mặc
dù không phải là thế gia, nhưng là giàu có, cô gái như thế không thể tránh
khỏi sẽ có một loại cảm giác về sự ưu việt, tựa như Khổng Tước cao quý, như
vậy nàng không cách nào thuyết phục chính mình yên ổn sống với cuộc sống bình
thường, gả cho Lâm Minh, làm lão bản nương của một tửu lâu, hai mươi năm thanh
xuân ngắn ngủi, rồi sau đó từ từ già đi, dung nhan mà nàng trân ái nhất cứ như
vậy không tồn tại nữa...
Nàng không muốn, thật sự không muốn.
Cho nên, nàng lựa chọn Chu Viêm, bởi vì Chu gia chẳng những vận dụng quan hệ
với hoàng thất làm cho nàng tiến vào Thất Huyền võ phủ, Chu Viêm lại hứa hẹn
cho Lan Vân Nguyệt đầy đủ đan dược trân quý, làm cho nàng tiến vào Ngưng Mạch
kỳ, hấp dẫn của Ngưng Mạch kỳ, Lan Vân Nguyệt căn bản không cách nào ngăn cản.
Cho tới trưa hôm nay, Lan Vân Nguyệt đều có chút mất hồn mất vía, nàng vốn là
không muốn tới, nhưng là cuối cùng không có thể thuyết phục chính mình, xế
chiều nàng tới, vốn tưởng rằng Lâm Minh sẽ không được tuyển chọn, nàng cho
rằng, chỉ cần không được tuyển chọn, Lâm Minh liền về nhà, quay về cuộc sống
bình an, như vậy nàng là có thể nới lỏng, yên tâm, lại không nghĩ tới, nàng
nhìn thấy Lâm Minh đứng ở trong đội ngũ người hợp cách. Điều này làm cho nàng
vừa kinh ngạc đồng thời lại lo lắng.
Kinh ngạc là Lâm Minh thế nhưng lấy thiên phú tam phẩm cùng gia thế cũng không
xuất chúng đột phá Luyện Thể tầng hai ở mười lăm tuổi.
Lo lắng chính là Lâm Minh có loại thành tựu này nhất định là bỏ ra cố gắng mà
nàng không cách nào tưởng tượng, như vậy trên thân thể của hắn để lại bao
nhiêu nội thương, có thể ba mươi tuổi sẽ tàn phế hay không? ?
Mỹ phụ chủ trì cửa khảo hạch thứ nhất buổi sáng xuất hiện lần nữa, nàng nhìn
tổng thể nhân số một chút, còn không coi là quá kém, xác lập trong khảo hạch
coi như có thể.
- Mọi người, mời đi theo ta, đi Bích Ngọc đài.
Ước chừng trăm thiếu nam thiếu nữ, đi theo người mỹ phụ chậm rãi tiến vào đại
môn của Thất Huyền võ phủ.
Thất Huyền võ phủ xây dựa vào núi, bên trong không có kiến trúc cao lớn, mà là
lầu các tinh xảo chạy dài không dứt, những lầu các này trải qua thiết kế tỉ
mỉ, đường nét lưu loát, dung hợp hoàn mỹ với môi trường non xanh nước biếc
chung quanh, làm cho người ta tán thưởng.
Đoàn người đại khái đi hết thời gian uống cạn một chung trà, ở trước mặt bọn
họ xuất hiện một mảnh hồ xanh biếc, hồ xanh biếc kia giống như phỉ thúy, mặt
ngoài không có một tia gợn sóng, yên lặng lạ thường, chung quanh hồ trồng đầy
liễu rủ, lúc này mới vừa vào, có không ít lá cây liễu rủ rơi xuống, nhưng là
làm cho người ta lấy làm kỳ chính là, nhiều lá cây như vậy nhưng không có một
mảnh lá cây bay vào trong hồ.
Ở trung ương hồ lớn xanh biếc này, có một tấm ngọc đài xây từ cẩm thạch, ngọc
đài cùng bờ có cầu đá cửu khúc nối liền lại, nghiễm nhiên trở thành một chỗ
tiên cảnh nhân gian.
Lâm Minh phát hiện, địa phương cách ngọc đài hơn mười mét, có một đình giữa
hồ, ở trong đình giữa hồ bày một cái bàn đá, trên bàn đá có nước trà cùng hoa
quả khô, lúc này, đang có mấy trung niên nhân, mấy lão giả còn có một thiếu nữ
ngồi ở chung quanh bàn đá, có chút hăng hái nhìn về nơi này.
Bên trong đó thậm chí có Tần Hạnh Hiên cùng Mộc Dịch tiên sinh.
Lâm Minh hơi ngẩn ra, bọn họ làm sao sẽ xuất hiện ở nơi này?
Mộc Dịch phát hiện Lâm Minh nhìn về bọn họ nơi này, khẽ mỉm cười, mà Tần Hạnh
Hiên cũng lộ ra một nụ cười hữu hảo.
Lâm Minh mỉm cười đáp lễ, hắn mơ hồ có cảm giác, mấy người khác phụng bồi Mộc
Dịch cũng không đơn giản, khí tức của mấy người trong đó không yếu hơn bao
nhiêu so với Mộc Dịch.
Những người này đều là cao thủ!
Lâm Minh nghĩ không sai, những người này có mấy người là bằng hữu của Mộc
Dịch, khách khanh của triều đình Thiên Vận quốc, trừ những người đó ra, còn có
trưởng lão của Thất Huyền võ phủ, trong cuộc khảo thí tân sinh hai lần hàng
năm, bọn họ cũng sẽ tới quan sát một chút, xem một chút xem có mầm tốt hay
không.
Bọn họ nhìn chủ yếu là thiên phú cùng võ đạo chi tâm, thiên phú của thí sinh
ghi danh cuộc thi hàng năm đã sớm kèm theo trong tư liệu, căn bản không cần đo
lường, bọn họ đã sớm nhìn rồi.
Lần này thiên phú của thí sinh coi như là tạm được, mạnh nhất có tứ phẩm
thượng đẳng.
Thiên phú ngũ phẩm ở Thiên Vận quốc có thể nói là mười năm nhất ngộ, không có
cũng bình thường, tứ phẩm thượng đẳng cũng rất tốt, những tứ phẩm khác cũng
được thông qua, tam phẩm thì kém một chút.
Cửa thứ nhất trắc lực không có gì đẹp mắt, cho nên các trưởng lão của võ phủ
này cũng chưa có trình diện, mà thiên phú bọn họ nhìn rồi, lần này tới chính
là xem một chút xem trong những thí sinh này có người có võ đạo chi tâm đặc
biệt kiên cố hay không?
- Lên một lượt đi, bảo vệ cho bản tâm, giữ vững tĩnh tọa, kiên trì năm cửa,
là được thông qua.
Phụ nhân xinh đẹp còn nói.
Các thí sinh nối đuôi nhau đi lên cầu đá cửu khúc, lúc này trong lòng bọn họ
đều có chút bồn chồn, cuộc thi trắc lực ở cửa thứ nhất thật ra thì trong lòng
bọn họ đều có ý nghĩ sẽ đạt được, thí sinh bình thường đều biết cực hạn lực
lượng của mình là bao nhiêu, trừ những người vừa vặn hợp cách kia có chút tâm
thần bất định, sợ không phát huy ra trình độ đỉnh phong, những người khác đã
sớm nắm chắc trong lòng, qua chính là qua, không qua chính là không qua, cho
nên không có khẩn trương quá mức, mà khảo hạch ảo cảnh lần này, bọn họ lại
khẩn trương.
Ảo cảnh này bên trong bọn họ không ít người trước kia căn bản chưa thử qua,
bên trong rốt cuộc sẽ có tình cảnh như thế nào là một chút cũng không rõ, nghe
nói tỷ lệ đào thải của cửa ải này ở trong cửa thứ ba là cao nhất, sẽ đạt tới
chín thành.
Trong mười tồn tại một!
Phải biết rằng, bọn họ đều là người nổi bật trong bạn cùng lứa tuổi, nếu là
xuất thân từ thành nhỏ trấn nhỏ, rất có thể là xuất sắc nhất trong võ giả cùng
lứa ở cả thành trấn, từ nhỏ đã nghe danh hiệu thiên tài thần đồng để lớn lên,
nhưng là một nhóm người cứ như vậy, đi tới cửa ải khảo hạch ảo cảnh này cũng
bị đào thải nhiều như vậy!
Cửa ải này rất đáng sợ!
- Ngồi ổn định ở ngọc đài, sau mười tức thời gian, bắt đầu khảo hạch!
Mỹ phụ nói, mặc dù cách khoảng cách rất xa, nhưng là thanh âm của nàng lại
truyền đến trong tai mỗi học sinhrõ ràng, phần công phu chân nguyên truyền âm
này thâm hậu hơn Chu Viêm rất nhiều.
Lâm Minh hoài nghi, mỹ phụ này là một võ giả Ngưng Mạch kỳ.
Đi tới phía trên ngọc đài, Lâm Minh tùy ý liếc mắt một cái nhìn về phía đám
người vây xem ở nơi xa, quả nhiên phát hiện thân ảnh Lan Vân Nguyệt ở trong
đó, nàng dựa vào một gốc cây liễu, vẫn nhìn về phía Lâm Minh nơi này, không có
cảm giác mình sẽ bị phát hiện chút nào.
Lâm Minh thở dài một hơi, không hề xem nữa, khoanh chân ngồi ở phía trên ngọc
đài.
Ebook made by A Bư - BanLong.us
-----o0o-----



Bạn cần đăng nhập để bình luận