Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 1215 - Chương 1215: Ác Mộng Thú Triều



Chương 1215 - Chương 1215: Ác Mộng Thú Triều




100 triệu thú triều giống như tuyết lở biển gầm, một khi vọt qua sợ là toàn bộ
Chân Võ Thành đều sẽ bị bao phủ. Cho dù là Lâm Minh bị cuốn vào trong thú
triều ngập trời đất, vô cùng vô tận như vậy cũng là có đi không về. Nên biết,
trong thú triều này có một số ác mộng thú biến dị mạnh mẽ nhất, thậm chí có
thể tương đương cao thủ xếp hạng 20,30 đại thế giới.
Ác mộng thú biến dị siêu cấp như vậy, Lâm Minh giết chết bốn năm con đều không
có vấn đề gì. Nhưng nếu là mấy trăm, hơn ngàn, Lâm Minh ngay cả chạy đều rất
khó thoát, về phần võ giả khác càng không cần phải nói.
- Đệ nhất hội võ này thật đúng là tàn khốc, nhất là vòng cuối cùngnày.
Lâm Minh chỉ thoáng tra xét phân bố của thú triều một phen, không có bao nhiêu
do dự liền trực tiếp xoay người phi độn. Ở lại chỉ là chịu chết.
Tốc độ thú triều tràn tới cực nhanh, trong nháy mắt khoảng cách Chân Võ Thành
chỉ 2,3 trăm dặm. Với thị lực của võ giả đã có thể nhận ra trong một vùng bóng
đen như mây kia đến tột cùng có cái gì rồi.
Huyết điểu vô cùng vô tận, mãng xà bay lượn, sư thứu có bốn móng vuốt, hắc hổ
có cánh, thiết giáp tê ngưu, voi ma mút cuồng bạo, bầy yêu lang chạy chồm, khó
thể đếm rõ.
- Trời! Kia là cái gì!
- Là ác mộng thú, đàn thú triều!
Rất nhiều võ giả ở Chân Võ Thành đều nhìn thấy đàn thú triều khủng bố này, bọn
họ đều có chút ngây người.
Loại thú triều này là người có thể ngăn cản được sao?
Hai vòng đào thải trước, một mực đều là người dự thi săn giết ác mộng thú. Mà
lần này là ác mộng thú công thành, muốn nuốt hết người dự thi.
- Chạy mau!
- Điên rồi. Đây là muốn toàn bộ Chân Võ Thành toàn quân bị diệt sao! ?
Đối mặt với thú triều như vậy công thành, không có võ giả có lòng nào ở lại.
Bao gồm đám đệ tử hạch tâm của Chân Võ Đại Thánh địa cũng nhao nhao chạy trốn.
Ở lại ắt phải chết không nghi ngờ.
Ba mặt đông tây nam đều là thú triều, võ giả trong thành có thể chạy cũng chỉ
có phương bắc. Tất cả mọi người đều chạy về hướng bắc.
Mà hướng chính bắc Chân Võ Thành cũng không phải tuyệt đối an toàn. Trên trời
có lượng lớn quái điểu và thằn lằn bay ùa về phía đám người.
- Thần Mộng Thiên Tôn, đây là mô phỏng ra một hoàn cảnh sinh tồn tàn khốc,
lịch lãm người mạnh sao?
Lâm Minh nhìn thoáng qua đàn ác mộng thú phi hành trước mắt, trong đó có một
ít thủ lĩnh ác mộng thú thực lực phi thường mạnh mẽ, gần như tương đương thiên
tài đỉnh cao của Thánh địa bình thường. Một đám ác mộng thú như vậy tụ tập
lại, Lâm Minh cảm giác võ giả có thể xông qua chúng nó, một ngàn không còn
một!
Kể từ đó, vòng đào thải thứ ba này chỉ sợ là chuẩn bị cho những người ở tầng
đỉnh cao nhất trong số người dự thi. Võ giả bình thường đừng nói thông qua sơ
tuyển, ngay cả năng lực sinh tồn ở thế giới này cũng không có. Có thể sống
sót, mới có tư cách cạnh tranh dự tuyển vào vòng sau.
- Pháp tắc Hủy Diệt, Xích Sao!
Lâm Minh một thương đâm ra, pháp tắc hệ hỏa và không gian dung hợp. Vô số mảnh
vỡ ngôi sao giống như vô số phi đao bắn ra. Mấy chục con ác mộng thú trước mặt
Lâm Minh trực tiếp bị dao sắc cắt, vỡ thành mảnh nhỏ, máu tươi thịt nát như
mưa to vãi xuống. Rồi sau đó hóa thành năng lượng mộng cảnh tinh thuần bị Lâm
Minh hấp thu.
Giá trị công huân của đám ác mộng thú này lại cao hơn một chút so với vòng đào
thải thứ hai, tuy nhiên võ giả thực lực không đủ, giữ mạng đều miễn cưỡng càng
không nói đến lấy giá trị công huân.
Trong lòng Lâm Minh hiện lên những ý niệm này, trường thương trong tay giống
như rắn đỏ vung lên, nơi đi qua ác mộng thú đều nổ tung.
- Người kia... ba thương liền giết hơn trăm ác mộng thú!
- Quá lợi hại, hắn là... Ồ? Hắn là Lâm Minh! Tên yêu nghiệt đánh bại Võ Quy
Vân kia!
- Chúng ta theo kịp hắn!
Trong đám người chạy trốn, rất nhanh liền có người nhận ra Lâm Minh, nhao nhao
tụ về phía hắn.
Lâm Minh cũng không phản đối những người này đi theo, nhưng cũng sẽ không
ngoại ngạch chiếu cố bọn họ. Tốc độ của hắn rất nhanh, có thể theo kịp hay
không thì phải xem chính bọn họ.
Phượng Huyết Thương mở đường, nơi Lâm Minh đi qua lượng lớn thi thể hung thú
rơi vãi. Những thi thể này khi rơi xuống một nửa liền hóa thành năng lượng
mộng cảnh bị Lâm Minh hấp thu.
Mặc dù Lâm Minh vừa chiến đấu vừa chạy, tốc độ của hắn cũng vượt xa võ giả
bình thường. Rất nhiều người không theo kịp hắn rớt lại phía sau, sau đó bị ác
mộng thú trên không nuốt sống!
T kêu thảm thiết không dứt bên tai!
Nhìn lượng lớn người tử thương trên không, lại nhìn Chân Võ Thành sau lưng đã
bị thú triều bao phủ, giống như hải dương màu đen, không ít người dự thi trong
lòng phát lạnh. Nếu Chân Võ Thành bị bao phủ, bọn họ chết rồi còn làm thế nào
sống lại? Là có thể chuyển sinh đến địa phương khác ngoài Chân Võ Thành sao?
Hiện tại đã không kịp nghĩ nhiều như vậy, những tiếng kêu thảm vang lên sau
lưng bọn họ nhắc nhở bọn họ, chỉ cần chậm một bước, chờ đợi bọn họ chính là
đào thải và tử vong.
Lâm Minh một đường chạy như điên gần ngàn dặm, giết hơn ngàn ác mộng thú, tích
lũy được mấy triệu giá trị công huân. Sau lưng hắn đi theo mấy trăm cao thủ,
trong đó có không ít người thực lực cũng rất mạnh. Bọn họ cũng đang một đường
chém giết, tuy rằng kém xa không nhanh bằng Lâm Minh, nhưng một đám người cộng
lại số lượng ác
mộng thú giết được vẫn sẽ vượt qua Lâm Minh.
Mà đúng vào lúc này, ở trên bầu trời xa xa, ba con quái điểu màu tím xen lẫn
trong một đám huyết điểu vồ về phía Lâm Minh.
Đám quái điểu này có gương mặt giống như người, bốn cánh tay, cánh như cánh
dơi.
- Không tốt, là ác mộng thú biến dị!
Vài võ giả phát ra tiếng kinh hô, ác mộng thú biến dị phi thường khó giải
quyết. Dơi mặt người trước mắt tuy rằng ở trong ác mộng thú biến dị chỉ là
loại cấp thấp, trung nhưng là một hơi có đến ba con, cũng khiến người khó thể
chịu đựng. Nhất là hiện tại dưới sự truy kích của thú triều, chậm trễ một chút
xíu thời gian đều có thể bị thú triều bao phủ!
- Cẩn thậ!
Có võ giả cả kinh kêu lên, mà Lâm Minh mắt thấy ba con ác mộng thú này đánh
tới lại không thèm để ý chút nào, vẫn chỉ là một thương đánh ra.
Xẹt!
Tia điện màu tím xẹt qua bầu trời, ba con ác mộng thú bị Lâm Minh một thương
chặt đứt ngang lưng, máu thịt và mảnh xương bay loạn.
- Này...
Vài võ giả đều há hốc miệng, tuy rằng biết Lâm Minh rất mạnh nhưng đến tột
cùng là mạnh cỡ nào bọn họ lại chưa từng tự mình thể nghiệm. Tuy rằng nhìn
thấy Lâm Minh và Võ Quy Vân đánh một trận, Lâm Minh thắng Võ Quy Vân nhưng Võ
Quy Vân rốt cuộc là thực lực gì, bọn họ cũng không có khái niệm gì.
Nhưng là hiện tại, đám ác mộng thú biến dị kia là bọn họ đã được cảm nhận rõ
ràng, muốn đánh chết một con ác mộng thú biến dị, bọn họ phải mười mấy người
mai phục trước, phối hợp các loại trận pháp, phối hợp công kích ăn ý, mỗi
người một việc mới có thể miễn cưỡng đánh chết. Mà hiện tại Lâm Minh một
thương liền giết ba con, thực lực chênh lệch đã không thể hình dung.
- Cứ như vậy bị giết rồi... Quá mạnh!
- Khó thể tưởng tượng hắn chỉ là Thần Hải sơ kỳ.
Vài võ giả thời điểm này cũng bất chấp nghị luận, bọn họ đều đuổi theo bước
chân Lâm Minh. Một khi rớt lại cơ bản là chết.
Mà lúc này, ác mộng thú rốt cục dần dần trở nên thưa thớt. Bọn họ đi tới một
thung lũng không biết tên. Ở Thần Vực, thung lũng, núi sâu như vậy quá nhiều.
- Chính bắc Chân Võ Thành 3000 dặm, đại khái là dãy núi Bạch Nham. Chúng ta
hiện tại ở phụ cận dãy núi Bạch Nham.
Một võ giả quen thuộc hoàn cảnh chung quanh Chân Võ Thành nói. Bọn họ lúc này
mới phát hiện, không riêng gì bọn họ còn có không ít người dự thi cũng tụ lại
dãy núi Bạch Nham. Trên cơ bản mỗi một đội người dự thi đều có một người mạnh
đỉnh cao dẫn dắt. Nếu như không phải như vậy, tử thương sẽ càng thêm thảm
trọng.
- Nhanh nghỉ ngơi hồi phục, không biết khi nào sẽ còn có đàn ác mộng thú đánh
tới!
- Đúng. Hơn nữa địa phương võ giả tụ tập cũng không an toàn. Dãy núi Bạch
Nham này địa hình phức tạp, có người khả năng sẽ động sát tâm.
Vài võ giả đang nói đột nhiên ở một bên cách bọn họ mấy chục dặm, tiếng kêu
thảm chợt vang lên, xen lẫn tiếng năng lượng bùng nổ. Dường như chuyên môn để
nghiệm chứng lời bọn họ vừa mới nói.
Sau đó, tiếng gầm cuồng mãnh vang vọng trời đất. Thanh âm khủng bố này, chỉ
nghe không thôi đều cảm thấy tinh thần run sợ, da đầu tê dại.
- Cái gì vậy! ?
Tất cả võ giả đều trở nên khẩn trương, bao gồm Lâm Minh cũng ánh mắt hơi ngưng
trọng, trở nên nghiêm túc trước giờ chưa từng có.
Ầm!
Lại một tiếng nổ lớn, dãy núi trước mặt mọi người bị hoàn toàn nổ tung ra!
Đất đá bay loạn, vô số cây lớn chehóa thành tro bụi.
Trong sóng năng lượng bùng nổ khủng bố như vậy, một con quái vật lông đỏ nhảy
lên thật cao. Mà ở trước người nó, bốn võ giả bị đuôi lân giáp màu đỏ giống
như roi kia của nó quấn lấy, ba người trong đó đã bị gai đuôi sắc nhọn đâm
xuyên tim, máu tươi tung tóe. Mà một người cuối cùng thì dùng cương đao miễn
cưỡng kẹp được cái đuôi, muốn giãy ra ngoài.
Đúng vào lúc này, quái vật lông đỏ đột nhiên vung móng vuốt, một vuốt đập lên
thiên linh võ giả dùng cương đao kia. Võ giả kia thân thể chấn động, đầu nổ
tung, óc bắn ra. Kế tiếp móng vuốt quái vật lông đỏ liên tục vung lên, bốn võ
giả toàn bộ chia năm xẻ bảy!
Một đòn miểu sát bốn người!
- Trời... Trời ạ!
Ở bên cạnh Lâm Minh, một người dự thi nhìn tình cảnh trên không, trong ánh mắt
tràn ngập vẻ hoảng sợ.
- Võ giả dùng cương đao kia là Đổng Bích Thư, đệ tử hạch tâm của Chân Võ Đại
Thánh địa, một người mạnh xếp hạng 12,13 Chân Võ đại thế giới. Cứ như vậy bị
giết như giết gà giết chó!
Phía trước đồn đãi, quái vật lông đỏ từng giết chết Ngô Chiêm Phong xếp thứ
bảy đại thế giới, nhưng là trong ấn tượng của mọi người, quái vật lông đỏ hẳn
là trải qua một phen chiến đấu kịch liệt mới giết được Ngô Chiêm Phong. Thực
lực chân chính của đôi bên, chênh lệch sẽ không quá đáng.
Nhưng là hiện tại, mắt thấy Đổng Bích Thư xếp hạng mười mấy đại thế giới bị
quái vật lông đỏ đánh chết dễ dàng như vậy, cùng với giết ba người khác cũng
không có gì khác biệt. Điều này khiến cho mọi người lông tơ dựng ngược. Quái
vật lông đỏ này rốt cuộc là tồn tại như thế nào?
- Thừa dịp lực chú ý của quái vật lông đỏ không ở chỗ này, chúng ta chạy mau!
Một võ giả vội vàng dùng chân nguyên truyền âm nói.
- Đừng! Chúng ta không thể chạy, chạy một cái khẳng định bị nó phát hiện. Với
tốc độ của chúng ta, cho dù tách ra chạy cũng sẽ bị nó đánh chết. Chúng ta nín
thở, cách xa mấy chục dặm có lẽ nó sẽ không chú ý nơi này. Tự cầu nhiều phúc
đi!
Chạy khẳng định sẽ chết, không chạy còn có thể mù mờ qua được. Sự thật chính
là bất đắc dĩ như vậy, bọn họ không có lựa chọn.
Mà lúc này Lâm Minh lại mắt không chớp nhìn chằm chằm quái vật lông đỏ kia,
ánh mắt tỏa sáng.
Trong tầm nhìn hắn dùng cảm giác Thần Mộng hình thành, quái vật lông đỏ này
hoàn toàn hiện ra bảy màu. Nó mang đến cho Lâm Minh một loại cảm giác phi
thường đặc biệt. Năng lượng mộng cảnh trên người nó tuy rằng không tính rất
mạnh, nhưng dày đặc, cổ xưa, mênh mông. Khiến Lâm Minh nảy sinh ý muốn chiếm
hữu từ trong đáy lòng.
- Quái vật này, trên người có bí mật gì?
Lâm Minh lẩm bẩm, một tay nắm chặt Phượng Huyết Thương.
-----o0o-----



Bạn cần đăng nhập để bình luận