Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 275 - Chương 275: Đột Phá Ngưng Mạch!



Chương 275 - Chương 275: Đột Phá Ngưng Mạch!




- Đột phá? Hừ, chẳng qua là chân nguyên đạt đến Luyện Cốt tràn đầy, Luyện Cốt
cùng Ngưng Mạch kỳ còn có một bình cảnh không lớn không nhỏ, phải thông suốt
kinh mạch mới được, làm sao lại nhanh như vậy?
Lão ẩu Cầm tông bĩu môi, trên người trên người phát sinh kỳ tích càng nhiều,
nàng lại càng khó chịu.
Bình cảnh Luyện Cốt kỳ đến Ngưng Mạch kỳ, mỗi võ giả cũng không cách nào tránh
khỏi phải đối mặt, võ giả căn cơ không tốt thường thường sẽ dừng ở ở chỗ này
mười mấy năm, thậm chí mười mấy năm thời gian, mà thời gian dài như vậy, cũng
là ý nghĩa kết cục con đường võ đạo của bọn họ.
Đối với thiên tài của tông môn mà nói, bình cảnh Ngưng Mạch kỳ tự nhiên không
là vấn đề, tuy nhiên muốn đột phá, làm trễ nải mấy tháng, hoặc là non nửa năm
thời gian cũng cực kỳ bình thường.
Đối với những thiên tài tuổi trẻ luôn luôn thi chạy cùng thời gian, mấy tháng
đã đủ trân quý để bù đắp.
Lão ẩu Cầm tông, lúc này Lâm Minh đã sớm ghen tị với nổi nóng, hơn nữa Lâm
Minh lại phá Phong Huyền Bát Âm của Cầm tông các nàng.
Sử Tông Thiên sờ sờ râu mép, không nói tiếp, hắn cũng cảm thấy Lâm Minh không
thể nào phá vỡ bình cảnh Ngưng Mạch kỳ nhanh như vậy, chỉ là vừa mới trong
nháy mắt, hắn cảm giác chân nguyên của Lâm Minh có khuynh hướng chảy vào kinh
mạch, nhưng rất nhanh đã bị Lâm Minh ngạnh sinh sinh ngăn chặn.
- Tiểu tử này, tâm cũng không nhỏ, chắc hẳn đoạn đường hắn đột phá này, cũng
là sau khi chân nguyên tràn đầy, tự nhiên đột phá, trụ cột vững chắc như thế,
dĩ nhiên hao phí thời gian cũng nhiều nhất.
Mặc dù ở Thất Huyền cốc, cũng chỉ có một số nhỏ thiên tài phải làm như vậy,
nếu không chỉ làm trễ nải đại lượng thời gian, cái được không bù đắp đủ cái
mất, Lâm Minh chẳng qua là xuất thân bình dân, có thể có nhãn giới bậc này,
đáng qu.
Sử Tông Thiên nói:
- Cho dù là có bình cảnh Ngưng Mạch kỳ. Cũng nhiều nhất chỉ ngăn cản Lâm Minh
non nửa năm thời gian. Lúc hắn mười sáu tuổi rưỡi đột phá Ngưng Mạch kỳ ổn,
mười sáu tuổi rưỡi Ngưng Mạch kỳ, ha hả, cái thành tích này đặt ở tông môn tứ
phẩm cũng xem là không tệ.
- Chẳng qua là không tệ mà thôi.
Tông chủ Cầm tông đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "không tệ":
- Theo lão thân biết, Khương Bạc Vân của Kiếm tông, đạt tới Ngưng Mạch kỳ bất
quá là mười sáu tuổi lẻ sáu tháng, Vô Tâm của Cầm tông ta chậm một chút là hai
tháng, mười sáu tuổi lẻ tám tháng, cũng sẽ không xê xích quá nhiều.
- Ha ha, Bạc Vân cùng Vô Tâm tự nhiên cũng là không tệ.
Sử Tông Thiên biết lão thái bà này vô cùng quý trọng mặt mũi. Độ lượng vừa
không lớn, cũng là thuận theo nàng nói.
Địa phương mà hắn coi trọng Lâm Minh không phải ở tốc độ tu luyện của Lâm
Minh, vừa tròn mười sáu tuổi đã là Luyện Cốt đỉnh phong, cũng chính là trình
độ lục phẩm trung đẳng. Không coi là nhiều yêu nghiệt, địa phương mà hắn coi
trọng Lâm Minh, mà là ở ngộ tính Lâm Minh, thiên phú linh hồn, độ phù hợp của
Lôi nguyên khí, còn có chân nguyên thần kỳ cùng thể chất kia.
- Cảm ơn đã nương tay.
Lâm Minh nói với Cầm Vô Tâm, mới vừa rồi hắn ngộ đạo ước chừng mười phút thời
gian, trong khoảng thời gian này Lâm Minh ngoại trừ chân nguyên hộ thể thì
hoàn toàn không đề phòng, nếu như Cầm Vô Tâm nhân cơ hội thi triển Phong Huyền
Bát Âm thì Lâm Minh tất nhiên sẽ trọng thương.
Thua trận tranh tài không coi vào đâu, nếu như là bị đánh vỡ bị đánh vỡ trạng
thái ngộ đạo, ảnh hưởng tới cảm ngộ đối với quy tắc cùng tu vi tăng lên, đó
mới là tổn thất thảm trọng.
Cầm Vô Tâm nói:
- Ta và ngươi không thù không oán, ta tự nhiên sẽ không làm chuyện tình ác
độc bậc này, ngươi đã kết thúc ngộ đạo, như vậy tranh tài của chúng ta có thể
có một chấm dứt.
- Ừm, tốt!
Trọng Huyền Nhuyễn Ngân thương trong tay Lâm Minh run lên, lúc này hắn cũng là
thực sự hy vọng nghiệm chứng uy lực của Luyện Lực Như Tơ mới.
- Hô!
Một vạn cỗ chân nguyên chấn động hưng phấn ô ngâm, ngay cả Trọng Huyền Nhuyễn
Ngân đều khe khẽ run rẩy.
- Phong Huyền Bát Âm, Song Kích!
Cầm Vô Tâm đột nhiên búng một đám dây cầm, Phong Huyền Bát Âm gào thét ra. Một
chiêu này, nàng vẫn là lần đầu sử dụng trong thực chiến.
Thứ nhất, Phong Huyền Bát Âm đồng thời sẽ tiêu hao rất nhiều chân nguyên, thứ
hai là đối thủ Cầm Vô Tâm đối mặt trong dĩ vãng thường thường vừa lên tới tựu
liều mạng tiến về cạnh nàng, rất ít khi cho nàng thời gian để dành chân
nguyên, về phần những người không tiến về cạnh nàng kia, thì không cần Phong
Huyền Bát Âm cũng có thể đánh bại.
Tiếng đàn chợt vang, đủ loại thanh âm càn quét mà đến. Âm thanh phong ngâm, âm
thanh chim hót, âm thanh biển gầm, âm thanh lôi đình hoặc trầm thấp, hoặc cao
vút, hoặc nhe rất nhỏ, thanh âm trong lần này xa xa không chỉ tám loại, sau
khi va chạm liền chồng lên nhau, lung tung không có trật tự!
Lâm Minh thủy chung nhắm hai mắt, hết thảy trong hư không cũng trốn không
thoát cảm giác của hắn.
- Có nhiều hơn một nửa thanh âm cũng không ẩn chứa chân nguyên! Song kích
Phong Huyền Bát Âm, tổng cộng có mười sáu tầng sát ý, còn lại, toàn bộ là
thanh âm không có lực công kích mà thôi.
Trường thương quét ngang ra, mang theo một vạn cỗ chân nguyên chấn động gào
thét!
Bồng bồng bồng bồng!
Thiết kị xông ra, bình bạc chợt rách!
Âm phù tan vỡ nổ, rung động cả màn sáng thủ hộ của tòa lôi đài!
Lần này Lâm Minh không có vận dụng xảo kình, mà là lấy cường đại lực lượng để
đối chiêu, một đường quét ngang, trường thương như rồng, thế không thể đỡ.
Chẳng qua là một thương, đánh nát năm đạo âm phù.
Thương thứ hai, phá bốn đạo nữa!
Thương sau, mười sáu đạo tiếng đàn ẩn chứa sát ý bị Lâm Minh đâm rách tất cả!
- Một vạn cỗ chân nguyên chấn động Luyện Lực Như Tơ, uy lực thế nhưng không
chỉ mạnh gấp đôi!
Trong lòng Lâm Minh cũng là cực kỳ khiếp sợ, một vạn cỗ chân nguyên này vẫn là
mới vừa phân hóa, chưa trưởng thành cũng đã cường đại đến loại trình độ này,
đợi lớn lên, nói vậy uy lực còn có thể tăng lên thật to.
Ở bên trong trí n
hớ của đại năng Thần Vực, Luyện Lực Như Tơ có thể luôn luôn phân hóa đến ngàn
vạn cỗ, hàng tỷ cỗ, khi đó lại phối hợp với Bát Môn Độn Giáp, Đạo Cung Cửu
Tinh, uy lực sẽ đạt tới loại trình độ nào?
Ầm!
Lâm Minh phá vỡ toàn bộ tiếng đàn, một thương đâm thẳng về cổ Cầm Vô Tâm!
Tiếng gió gào thét, Thanh Thương chân nguyên xé rách khí quyển, trường thương
chưa tới, Cầm Vô Tâm cũng đã có thể cảm giác được cảm giác đau đớn mãnh liệt
khi kình khí đánh vào cổ.
Trọng Huyền Nhuyễn Ngân thương ẩn chứa Phong chi ý cảnh tốc độ đạt đến cực
hạn, Cầm Vô Tâm cũng chưa hề đụng tới, mắt thấy trường thương đâm tới.
Lực đạo đột nhiên thu liễm, thương của Lâm Minh chợt dừng lại, thân thương vẫn
rung động, Thanh Thương chân nguyên khúc khích chớp động lên, hàn quang dày
đặc ở mũi thương cách cổ ngọc thon dài của Cầm Vô Tâm khoảng cách chưa đầy nửa
tấc!
Thương mang dày đặc, da thịt nhẵn nhụi, vẻ đẹp của lực lượng giết chóc lạnh
lẽo cùng vẻ đẹp trác tuyệt của tuyệt đại giai nhân trong nháy mắt tạo thành
đối lập rõ ràng, lực lượng cùng ôn nhu đối chọi gay gắt, có một phen mỹ cảm kỳ
dị khác.
Lâm Minh cầm đuôi thương Quán Hồng thương trong tay, trong lòng có chút kinh
ngạc, mặc dù tự tin một thương này Cầm Vô Tâm tránh không thoát, nhưng hắn
cũng không nghĩ đến Cầm Vô Tâm ngay cả động cũng không động một cái.
- Ngươi không tránh?
- Nếu tránh không thoát, cần gì phải tránh?
Cầm Vô Tâm khôi phục lại vẻ mặt vân đạm phong thanh của nàng. Tùy ý đối mặt
với hàn mang từ trường thương, ngay cả ánh mắt nàng cũng không nháy một cái.
Cho dù là đệ tử đệ nhất Cầm Vô Tâm của Cầm tông, cũng không quen thuộc chiến,
một khi bị đối thủ tới gần người, căn bản tựu thua, cầm thật sự là không cách
nào làm vũ khí để sử dụng cận chiến.
Lâm Minh thu hồi trường thương, không khỏi tán thán nói:
- Cầm cô nương hảo khí độ, đắc tội.
Cầm Vô Tâm phất ống tay áo một cái, ôm lấy cầm dài treo trên bầu trời, qua
nhiều năm như vậy, Cầm Vô Tâm cũng chưa bao giờ thu cầm vào Tu Di giới, mà là
luôn luôn ôm vào trong ngực, cách làm như thế cùng đeo kiếm của Kiếm tông có
cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kỳ diệu, cũng là vì gia
tăng cảm ngộ của chính mình đối với cầm.
- Lâm Minh thắng!
Theo người trọng tài tuyên bố, người xem tại chỗ không nhịn được rối rít cảm
thán, Lâm Minh quá mạnh mẽ, ngay cả Cầm Vô Tâm đã là Cầm tâm đại thành cũng
thua, trừ Khương Bạc Vân, Mộc Cổ Bặc Vực cùng Âu Dương Minh ba người, không
người nào có thể tiếp tục tranh phong cùng!
Lúc này, tỷ lệ đặt cược đánh cuộc đưa ra vì Lâm Minh đã đạt đến một ăn sáu,
cùng cấp với Âu Dương Minh!
Đối với mấy cái này, Lâm Minh cũng không có để ý quá nhiều, hắn trở lại khu
tuyển thủ tựu chọn một góc an tĩnh, khởi động một tầng kết giới cách âm.
- Hạnh Hiên! Tới chỗ của ta một chút.
Lâm Minh vẫy vẫy tay đối với Tần Hạnh Hiên đang ở thính phòng phía trên, dùng
chân nguyên truyền âm nói, theo quan hệ của hai người càng ngày càng thuần
thục, Lâm Minh đã không hề khách khí gọi Tần Hạnh Hiên là Tần tiểu thư nữa.
- Ừm, được.
Tần Hạnh Hiên thật cao hứng đi tới, Lâm Minh thắng liên tiếp cũng không để cho
Tần Hạnh Hiên ngoài ý muốn, làm cho nàng ngoài ý muốn chính là mỗi lần chiến
đấu Lâm Minh cũng sẽ bày ra năng lực mới, ngoài dự đoán mọi người.
Trên thực tế, đối quyết cùng Cầm Vô Tâm cùng Khương Lan Kiếm, Lâm Minh cũng
không có lấy được thắng lợi mang tính áp đảo. Song chính là những thứ năng lực
thần kỳ mà hắn thể hiện ra này, để cho Lâm Minh một đường đạt được địa vị
ngang bằng với Âu Dương Minh.
- Hạnh Hiên, giúp ta hộ pháp, ta chuẩn bị ngồi xuống tu luyện.
Sau khi vòng thứ chín chấm dứt, đúng lúc là lúc nghỉ trưa. Chừng một hai canh
giờ thời gian nghỉ ngơi, Lâm Minh chiếm được rất nhiều cảm ngộ. Muốn tiêu hóa
trước tiên, đồng thời, chân nguyên Luyện Cốt kỳ của hắn đã không ngừng tràn
đầy, có cảm giác sốt ruột muốn phá cốt mà ra.
Đem cỗ chân nguyên mạnh mẽ này áp chế xuống, Lâm Minh chỉ cảm thấy xương cốt
cả người ngứa ngáy, nở ra, hận không được lập tức đột phá Ngưng Mạch kỳ.
- Hộ pháp? Ngươi là muốn...
Tần Hạnh Hiên có chút kinh ngạc, không biết Lâm Minh muốn làm cái gì.
- Đột phá Ngưng Mạch kỳ!
Lâm Minh bình tĩnh nói, chẳng bao lâu sau, đột phá Ngưng Mạch kỳ chính là theo
đuổi từ lúc sinh ra của hắn, mà hiện tại, chỉ là vừa tròn mười sáu tuổi, hắn
tựu chạy tới một bước này, hơn nữa còn là đột phá hoàn mỹ với chân nguyên bản
thân tràn đầy! Nhưng thật sự có một ngày đạt được rồi, hắn đã hoàn toàn bình
tĩnh, bởi vì hắn được chứng kiến thiên tài Mục Thiên Vũ, chính là Ngưng Mạch
kỳ thật sự không coi vào đâu.
- Đột phá Ngưng Mạch kỳ?
Tần Hạnh Hiên kinh sợ, nói:
- Ngươi... kinh mạch của ngươi đã thông suốt?
- Ừm!
Lâm Minh gật đầu, không hề lãng phí thời gian nữa, thời gian nghỉ trưa mặc dù
không ngắn, nhưng là không dư dả, hơn nữa linh cảm cảm ngộ trôi qua rồi biến
mất, hắn thậm chí không còn kịp đi về tĩnh thất nữa, chẳng qua là bày cách âm
kết giới lại, rồi bắt đầu ngồi xuống vận chuyển chân nguyên.
Ở Không Linh võ ý gia trì, Lâm Minh rất nhanh tiến vào trạng thái Không Minh
vong ngã, mặc cho môi trường chung quanh hỗn loạn, hắn không bị ảnh hưởng chút
nào, chân nguyên đột phá từ trong xương cốt, như nước lũ tràn vào bên trong
kinh mạch, cuồn cuộn không dứt.
- Tiểu tử này... chẳng lẽ...
Ở trên đại điện của quảng trường, Sử Tông Thiên luôn luôn chú ý Lâm Minh, mắt
thấy Lâm Minh đi tới một góc hẻo lánh, bắt đầu ngồi xuống vận chuyển chân
nguyên, hắn đột nhiên cả kinh, chân nguyên phá cốt ra, chảy vào kinh mạch, đây
rõ ràng chính là đột phá Ngưng Mạch kỳ.
- Là Ngưng Mạch kỳ! Nhanh như vậy đã đột phá... nói như vậy kinh mạch của hắn
đã sớm thông suốt, chỉ là luôn luôn đè nén chân nguyên, không tới Luyện Cốt
tràn đầy không muốn đột phá!
Sử Tông Thiên có nhãn lực bậc nào, liếc thấy liền đoán ra tình huống của Lâm
Minh.
Lão ẩu của Cầm tông với nét mặt già nua tràn đầy nếp nhăn nhất thời trở nên
cực kỳ khó coi, mới vừa rồi nàng còn chắc chắn Lâm Minh tuyệt đối không thể
nào đột phá Ngưng Mạch kỳ lúc đó, vẫn chưa tới nửa nén hương, Lâm Minh dĩ
nhiên cũng bắt đầu ngồi xuống đột phá, đây quả thực là đánh vào mặt nàng.
- Vừa tròn mười sáu tuổi đã là Ngưng Mạch kỳ, ở Thất Huyền cốc là một người
duy nhất trong mấy trăm năm qua! Cho dù đặt ở tông môn tứ phẩm như Thần Hoàng
đảo, cũng là đứng đầu!
Đại trưởng lão của Kiếm tông cũng là vô cùng kinh ngạc.
- Tiểu tử này, tiền đồ bất khả hạn lượng a!
- Ha ha, có Khương Lan Kiếm cùng tiểu tử này ở đây, Thất Huyền cốc ta sẽ
nghênh đón một thời đại hưng thịnh.
Trưởng lão chung quanh rối rít nghị luận, mà đánh giá của bọn họ đối với Lâm
Minh càng cao, sắc mặt của tông chủ Cầm tông lại càng khó.
Đúng lúc này, Sử Tông Thiên đột nhiên ô lên một tiếng:
- Không đúng, tiểu tử này hình như là... lĩnh ngộ một loại võ ý!
Ebook made by A Bư - BanLong.us
-----o0o-----



Bạn cần đăng nhập để bình luận