Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 745 - Chương 745: Chiến Đấu Huyễn Vô Cực



Chương 745 - Chương 745: Chiến Đấu Huyễn Vô Cực




Từ khi Lâm Minh xuất hiện đến lúc quái bạch tuộc bị giết, nhìn như rất lâu,
thật ra cũng chỉ mới bốn, năm nhịp thở mà thôi.
Bạch Quan Vân trợn mắt nhìn Lâm Minh chỉ tốn chút thời gian đó liền giết quái
bạch tuộc thực lực không kém mình bao nhiêu như giết gà giết chó, trong lòng
không khỏi kinh sợ.
Lúc này hai chân hắn bị quét gãy, đã không có khả năng chạy trốn.
Sao lại thế này?
Trong lòng Bạch Quan Vân muốn nổi điên, bốn tháng trước Lâm Minh chỉ có thực
lực miễn cưỡng đánh chết Mệnh Vẫn tầng hai, làm sao có thể tiến bộ nhanh như
vậy?
Võ giả bình thường mấy chục năm đột phá một lần Mệnh Vẫn đã là tốc độ rất biến
thái, Lâm Minh chỉ cần bốn tháng đã tăng thực lực lên ít nhất một cảnh giới,
làm cho Bạch Quan Vân tuyệt vọng.
Ngay lúc này, trong biển sâu nổi lên lốc xoáy ồ ạt, một cỗ khí thế như thủy
triều ập tới, trong lòng Bạch Quan Vân mừng rỡ, quay đầu lại nhìn cách đó
không xa, Huyễn Vô Cực cầm thanh trường kiếm đen lao về phía bên này.
- Huyễn huynh, cứu ta!
Bạch Quan Vân lớn tiếng kêu cứu, nhưng hắn vừa hô lên một nửa, một thanh
trường thương nóng rực xuất hiện ở như âm hồn trước cổ họng Bạch Quan Vân.
Xẹt!
Sau tiếng vang nhỏ, máu phun ra, Bạch Quan Vân trừng lớn mắt không cam lòng,
nhìn chằm chằm vào Lâm Minh. Nhưng vì cảm giác tiêu tán, Bạch Quan vẫn không
thể nhìn thấy vật trong nước biển, tầm mắt của hắn nhanh chóng biến thành một
mảnh tối đen.
Bùm!
Chân nguyên hộ thể vỡ nát, nước biển tràn vào thân thể Bạch Quan Vân, nơi này
sâu tới vạn trượng, áp lực cực kỳ khủng bố, Bạch Quan Vân không phải là bộ tộc
biển sâu, thân thể hắn mất đi chân nguyên bảo hộ, lập tức tròng mắt nổ tung,
màng tai đâm thủng, tiếp theo nước biển đè lên người hắn, làm ngũ tạng lục phủ
cùng cơ bắp kinh mạch bị đè thành bùn nhão.
Lâm Minh không đổi sắc thu hồi trường thương, ngón tay quét qua, Tu Di giới
của Bạch Quan Vân cũng rơi vào tay Lâm Minh.
- Lâm Minh!
Tiếng quát tang thương truyền đến, Lâm Minh quay đầu lại, giữa nước biển đen
thui cách đó trăm trượng, Huyễn Vô Cực cầm trường kiếm màu đen chỉ thẳng vào
mi tâm Lâm Minh.
Lâm Minh thản nhiên vung trường thương, mũi thương đối chọi với Huyễn Vô Cực ở
xa, một bên là ánh sáng lạnh ngăm đen, một bên là màu đỏ nóng cháy!
Xa cách nhiều năm, cuối cùng Lâm Minh có thể đứng trước mặt Huyễn Vô Cực, đấu
một trận trực diện với hắn! Thiếu niên ngày xưa ngay cả Thất Huyền võ phủ cũng
không thể vào được, hiện giờ đã có tư cách khiêu chiến đệ nhất nhân Nam Hải!
Huyễn Vô Cực nhìn Lâm Minh, đột nhiên có rất nhiều cảm khái.
- Hẳn là gần năm năm rồi, từ khi chắt Huyễn Kích của ta bị ngươi giết cho đến
giờ... chưa tới năm năm, ngươi từ Ngưng Mạch kỳ đỉnh phong đến Toàn Đan hậu
kỳ, ta điều tra lịch sử của ngươi. Lúc mười lăm tuổi, ngươi còn bình thường
chẳng có gì lạ, hiện giờ ngươi chỉ hai mươi mốt tuổi, chỉ mới có sáu năm,
ngươi từ một người phàm trưởng thành tới cao thủ đỉnh cấp có thể tiêu diệt
Mệnh Vẫn tầng ba. Tốc độ tu luyện của ngươi chưa từng có trên Thiên Diễn đại
lục. Ta thật sự rất ngạc nhiên, rốt cuộc sau lưng ngươi có bí mật gì?
Huyễn Vô Cực không nhanh không chậm nói, Lâm Minh không lên tiếng, còn tộc
trưởng bộ tộc Bích Nhãn Hải Viên luôn theo sát Huyễn Vô Cực lại sắc mặt đại
biến, chưa tới năm năm, từ Ngưng Mạch đỉnh phong đến Toàn Đan hậu kỳ?
Vốn tộc trưởng Bích Nhãn Hải Viên chỉ biết thiên phú của Lâm Minh rất biến
thái, nhưng rốt cuộc Lâm Minh có lịch sử như thế nào thì hắn không rõ. Thẳng
đến hôm nay nghe được Huyễn Vô Cực nói ra, hắn mới lần đầu biết được Lâm Minh
rốt cuộc yêu nghiệt cỡ nào!
Thời gian năm năm, tu vi từ Ngưng Mạch kỳ đến Toàn Đan hậu kỳ, tốc độ tu luyện
khủng bố như thế, nếu nói trên người Lâm Minh không có cơ duyên, đánh chết hắn
cũng không tin.
Khó trách Huyễn Vô Cực trả giá nhiều như vậy, cũng muốn bắt được Lâm Minh.
- Thật là... làm người ta khó tin nổi...
Huyễn Vô Cực thở dài, trong ánh mắt
lóe ra thần sắc khác thường.
- Trên thọ yến Thiên Quang thượng nhân, một trận chiến giữa ngươi và Kích
Nhi, tuy rằng Kích Nhi chỉ là Hậu Thiên kỳ, nhưng bản thân có thiên phú xuất
chúng, lại tu luyện thượng cổ ma công, đã có thể chống lại cao thủ Tiên Thiên,
vẫn bị ngươi với tu vi Ngưng Mạch kỳ đánh bại!
- Khi đó thiên phú của ngươi dù kinh người, nhưng trong bốn đại thần quốc,
còn có rất nhiều tuấn kiệt trẻ tuổi có thiên phú ngang với ngươi, thậm chí
càng vượt qua ngươi. Ngươi lúc đó, tuy rằng kinh diễm, nhưng không đáng sợ,
sau đó ta muốn giết ngươi, chỉ là vì báo thù cho Kích Nhi, chưa bao giờ nghĩ
tới trên người ngươi có thứ làm người ta hứng thú, càng sẽ không ngờ tới ngươi
có thể trưởng thành tới cao thủ tuyệt đỉnh trong thời gian ngắn đến mức có thể
uy hiếp đến ta!
- Về sau... ngươi vào Ma Thần đế cung, tu vi cũng chỉ Hậu Thiên kỳ, đùa giỡn
một đám lão già chúng ta xoay vòng vòng, trộm lấy Phạm Thiên Long Căn cùng Càn
Khôn Dung Nhật lô. Ta bố cục mấy chục năm, cuối cùng lại làm không công cho
một thằng nhóc, đúng là quá sức buồn cười! Đến bây giờ ta còn không rõ, ngươi
làm sao học được trận pháp thượng cổ, làm sao lấy được tất cả bảo vật chạy ra
ngoài? Lấy được Phạm Thiên Long Căn cùng Càn Khôn Dung Nhật lô, ngươi rời đi
hai năm, hiện giờ trở về, ngươi hoàn toàn biến thành một tên yêu quá. Ta vội
vàng ép ngươi đi ra như vậy, chính là vì đáy lòng ta sợ hãi ngươi. Thậm chí có
khi ta sợ, chỉ ngủ một giấc, hôm sau mở mắt ra là ngươi đã có đủ thực lực giết
ta, giết đến trước cửa nhà ta!
Huyễn Vô Cực một hơi nói nhiều như vậy, tiếp xúc Lâm Minh đã lâu, thắc mắc đè
nặng trong lòng hắn càng nhiều, hắn cũng càng chịu đựng áp lực lớn hơn.
- Bí mật?
Lâm Minh mỉm cười.
- Huyễn Vô Cực, chẳng lẽ ngươi không biết tồn tại của Thần Vực hay sao? Ngươi
cảm thấy sợ hãi vì tốc độ trưởng thành của ta, đó là vì ngươi ếch ngồi đáy
giếng mà thôi. Ba ngàn đại thế giới, tuấn kiệt trẻ tuổi nhiều không đếm hết,
có một ngày có lẽ ngươi sẽ phát hiện, những thứ ngươi cần mẫn theo đuổi, ở
trong mắt người khác chỉ là rác rưởi bị vứt đi mà thôi.
- Ha ha ha!
Huyễn Vô Cực cười to.
- Ngươi nói rất đúng, trên trời có trời, ta quả thật là một con ếch ngồi đáy
giếng. Ta không cam lòng làm ếch ngồi đáy giếng, ta không cam lòng những thứ
mà cả đời ta theo đuổi chỉ là phế phẩm ở trong mắt người khác. Cho nên, ta
muốn ra khỏi thế giới này, mà ngươi là tấm ván nhảy của ta. Có lẽ bí mật trên
người ngươi chỉ là rác rưởi trong mắt cường giả Thần Vực, nhưng ở trong mắt ta
lại là chí bảo, là hy vọng duy nhất cho ta đột phá cực hạn của mình! Ra tay
đi! Để ta xem, thực lực cực hạn của ngươi rốt cuộc là cỡ nào!
Huyễn Vô Cực nói xong rung tường kiếm, đâm thẳng vào Lâm Minh.
- Đỡ một kiếm của ta, Kiếm Toái Huyền Thiên!
Ầm!
Huyễn Vô Cực bùng phát ra chân nguyên nổ tung giữa áp lực biển, nước biển xung
quanh Lâm Minh bỗng nhiên cứng như sắt, mạnh mẽ đè ép Lâm Minh.
Loại áp lực này tuy rằng không tới mức làm Lâm Minh bị thương, nhưng có thể
hình thành một cái lồng giam, khép kín mọi phương hướng né tránh của Lâm Minh.
Thực ra, ngay từ đầu Lâm Minh đã hoàn toàn không có ý né tránh, đối đầu trực
diện, hắn muốn còn không được!
Vận chuyển toàn bộ chân nguyên, mở ra Tà Thần lực đến cực hạn, Lâm Minh cầm
trường thương màu đỏ, Chiến Linh nhập vào mũi thương, nhất thời cả thanh
trường thương bùng lên màu đỏ chói mắt!
Trục Nhật!
Nước biển bị năng lượng nóng cháy bốc hơi, Lâm Minh một thương đâm vào kiếm
quang của Huyễn Vô Cực!
Ầm ầm ầm!
Hai cỗ năng lượng kinh người va chạm vào nhau, nước biển điên cuồng lăn trở
ra, tộc trưởng Bích Nhãn Hải Viên thấy tình thế không ổn, đã sớm lui ra thật
xa.
- Hả... đây là?
Trong nháy mắt Huyễn Vô Cực giao thủ với Lâm Minh, chỉ cảm thấy một cỗ lực
lượng vô cùng sắc bén truyền lên thân kiếm. Bảo kiếm thiên giai của hắn lại
như không chịu nổi cỗ lực lượng này, phát ra tiếng vang nhỏ!
Thấy cảnh này làm trong lòng Huyễn Vô Cực kinh hãi!
- Bạo!
Huyễn Vô Cực quát lớn, làm nổ chân nguyên bám lên thân kiếm, dưới lực đẩy năng
lực mà lui ra xa, cúi đầu nhìn trường kiếm ngăm đen trên tay, vẫn chấn động
không thôi. Nếu tiếp tục va chạm, hắn không dám cam đoan trường kiếm của mình
có thể vỡ vụn hay không!
Đây chính là bảo khí thiên giai, nếu bảo khí địa giai thượng phẩm, cam đoan
một lần va chạm vừa nãy là đã vỡ nát rồi!
Ánh mắt Huyễn Vô Cực ngưng tụ trên trường thương màu đỏ trong tay Lâm Minh,
cây thường như dường như cũng là bảo khí thiên giai, nhưng toàn thân lộ ra cổ
quái, cho nên Huyễn Vô Cực không thể nhận rõ cụ thể nó là cấp bậc gì.
Nhưng dù nó là bảo khí thiên giai trung phẩm, cũng tuyệt đối không thể tạo
thành áp lực khủng bố như thế lên bảo kiếm của hắn. Hồi tưởng lại lực lượng vô
cùng sắc bén khi nãy, trong lòng Huyễn Vô Cực đột nhiên run lên, chẳng lẽ loại
lực lượng này là... Chiến Linh?
Nam Hải Ma Vực từng là thánh địa, đế quân U Minh đại đế là nhân vật xếp hạng
trên trong ba ngàn năm qua ở Thiên Diễn đại lục, trong điển tịch tông môn
đương nhiên là có ghi lại Chiến Linh.
Ngay từ đầu Huyễn Vô Cực không nhận ra Chiến Linh, là bởi vì loại lực lượng
này còn cách hắn khá xa xôi, cho nên hắn không hề nghĩ tới!
"Tiểu tử Lâm Minh này, ở Toàn Đan hậu kỳ lĩnh ngộ ra Chiến Linh? Không đúng,
dựa theo điển tịch miêu tả, đẳng cấp loại Chiến Linh này đã không thấp, thời
gian Lâm Minh chân chính lĩnh ngộ Chiến Linh sợ là còn sớm hơn! Tuổi còn trẻ,
lĩnh ngộ Chiến Linh, hơn nữa một thương của hắn vừa nãy chẳng những có Chiến
Linh thêm vào, lại còn ẩn chứa Hỏa chi ý cảnh vô cùng huyền diệu. Trình độ
huyền ảo của loại ý cảnh này, ngay cả Hỏa chi ý cảnh của Âm Dương huyền cung
cung chủ Tinh Cực cũng không sánh bằng!".
Âm Dương huyền cung chủ tu công pháp Âm Dương Thủy Hỏa, chú ý âm dương hỗ trợ,
Tinh Cực tu hỏa, tu vi Mệnh Vẫn tầng hai, Huyễn Vô Cực từng thấy qua Hỏa chi ý
cảnh của Tinh Cực, so với Lâm Minh thì chỉ là cặn bã.
"Chiến Linh sánh với đại năng Thần Hải, Hỏa chi ý cảnh vượt xa Tinh Cực...".
Huyễn Vô Cực nắm chặt trường kiếm màu đen trong tay, trong lòng càng thêm dậy
sóng ngập trời.
Hắn luôn nghĩ, Lâm Minh có thể đột nhiên trở thành một cái yêu nghiệt chỉ là
may mắn, lấy được một phần cơ duyên mà thôi. Nếu mình lấy được phần cơ duyên
này, thành tựu sẽ chỉ càng cao hơn.
Nhưng bây giờ xem ra, bất kể Chiến Linh hay Hỏa chi ý cảnh, nó không thể dựa
vào cơ duyên là có được. Chiến Linh phải xem ý chí, Hỏa chi ý cảnh phải xem
ngộ tính, chẳng lẽ Lâm Minh quả thật là một kỳ tài vạn năm?
Sắc mặt Huyễn Vô Cực trầm xuống, hắn vung trường kiếm, tay phải quét lên lưỡi
kiếm, máu đỏ chảy dài trên thân kiếp, sau đó cảnh tượng khó tin xảy ra. Ngay
sau đó trường kiếm màu đen như hóa thành hung thú khát máu, hấp thu hết máu
tươi của Huyễn Vô Cực, màu đen cũng chuyển thành máu đỏ tươi.
- Lâm Minh, không ngờ chỉ mới giao thủ một chiêu, ngươi đã bức ta dùng Huyết
Tế kiếm! Trận chiến này, là trận chiến sinh tử giữa ngươi và ta!
-----o0o-----



Bạn cần đăng nhập để bình luận