Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 511 - Chương 511: Rời Đi



Chương 511 - Chương 511: Rời Đi




Lối ra chiến trường thượng cổ, treo trên trời cao mấy ngàn trượng. Đây là ba
mươi cường giả Mệnh Vẫn liên thủ mở ra khi tiến vào chiến trường thượng cổ.
Lối ra chỉ cỡ mấy trượng, chung quanh đều là vách không gian bóng loáng. Nếu
bởi vì pháp tắc áp chế mà không thể phi hành, căn bản ngay ra ra ngoài đều
không ra được.
Lúc này, trên trời cao ngàn trượng, một thanh niên trong lòng ôm một nữ nhân
áo đỏ, từ từ bay lên chỗ lối vào của vách không gian. Thanh niên tự nhiên là
Lâm Minh, mà nữ nhân áo đỏ thì là Mục Thiên Vũ.
Lâm Minh sau khi đạt tới cảnh giới Tiên Thiên, Tôi Tủy một trăm phần trăm,
thực lực dưới pháp tắc áp chế đã vượt qua Lôi Kinh Thiên, có thể lăng không
phi hành. Mà Mục Thiên Vũ lại không có phần năng lực này, chỉ có thể bay lên
dưới sự giúp đỡ của Lâm Minh.
Gió nhè nhẹ thối, hai người đều không nói gì. Mục Thiên Vũ chỉ yên lặng ôm
thắt lưng Lâm Minh, dường như muốn ghi nhớ loại cảm giác này.
Vô thanh vô tức xuyên qua lối vào vách không gian, Lâm Minh và Mục Thiên Vũ
cùng nhau đi tới trong mảnh vỡ thế giới ban đầu.
Vừa tiến vào mảnh vỡthế giới nhỏ này, lập tức liền gặp phải mưa to như trút
nước. Mảnh vỡ thế giới này quá nhỏ, không trung không chống đỡ nổi quá nhiều
nước biển, mưa to gần như là không ngừng.
Nước mưa tích lũy sâu mười mấy trượng, một vùng mênh mông. Bởi vì sự tồn tại
của khe nứt không gian, trong nước biển sóng gầm mãnh liệt, vòng xoáy khắp
nơi.
Lâm Minh cầm một tấm phù triện, tiện tay vỗ lên người. Trong phạm vi chung
quanh Lâm Minh và Mục Thiên Vũ năm trượng hiện ra một số thứ giống như bụi bặm
sáng ngời, hoàn toàn bao quanh bọn họ. Từ xa nhìn lại giống như là ngọn đèn
sáng lên trên biển rộng đêm mưa.
Trong khối mảnh vỡ thế giới cỡ nhỏ này, khắp nơi là khe nứt không gian. Có
loại lá bùa này một khi tới gần khe nứt, bụi bặm sáng ngời bị khe nứt khuấy
động, là có thể phát hiện trước thời hạn.
Trong không gian mảnh vỡ nhỏ này, Mục Thiên Vũ đã không còn bị áp chế năng lực
phi hành lại dường như quên điều này, vẫn ôm Lâm Minh như trước, yên lặng gục
vo trên vai Lâm Minh, lặng yên không nói.
Cuồng phong thổi quét sóng biển màu đen thâm trầm, trong trời đất mờ mịt này
chỉ còn lại Lâm Minh và Mục Thiên Vũ hai trái tim nép chặt vào nhau.
- Đến rồi, chính là nơi này.
Lâm Minh đột nhiên dừng lại trên mặt biển, hắn đã tra xét ra tình cảnh phía
dưới mặt nước mênh mông.
Một kích chém xuống, mười lăm đạo Huyết Ẩm chi ấn khuấy thành một cái xoắn ốc,
lực xoay tròn cường đại tách nước biển ra hình thành một con đường màu đen.
Lâm Minh ôm Mục Thiên Vũ, phi thẳng xuống dưới nước biển.
Phía dưới vùng đại dương mênh mông này bất ngờ là một tế đàn thật lớn, chỉ
riêng độ cao tế đàn đã có mười trượng, độ rộng lại càng đạt tới gần trăm
trượng. Toàn thân tế đàn từ nham thạch màu xám xếp thành, mặt ngoài tế đàn
điêu khắc các loại phù điêu xa hoa, văn lộ trận pháp phức tạp hùng vĩ, thoạt
nhìn thần bí mà cổ xưa.
- Đây là...
Mục Thiên Vũ vô cùng kinh ngạc, nàng không nghĩ tới trong mảnh vỡ thế giới nhỏ
này rồi lại ẩn giấu một nơi tế đàn hùng vĩ như vậy.
- Đây là một cái Truyền Tống trận thượng cổ.
Lâm Minh sắc mặt bình tĩnh. Lúc trước hắn ở trên chiến trường Nam Hà đảo bị
cuốn vào trong không gian mảnh vỡ này, không đạt được bất kỳ cơ duyên nào. Trừ
tìm được một nơi Truyền Tống trận thượng cổ này.
Nơi Truyền Tống trận này là pháp trận quy mô lớn nhất Lâm Minh ra mắt cho đến
nay mới thôi. Chung quanh Truyền Tống trận, chỉ riêng hốc Chân Nguyên thạch
liền có một trăm lẻ tám, cần bảy mươi hai viên Chân Nguyên thạch trung phẩm,
ba mươi sáu viên Chân Nguyên thạch thượng phẩm mới có thể khởi động.
- Truyền Tống trận?
Mục Thiên Vũ sợ ngây người. Truyền Tống trận lớn nhất trong Thần Hoàng đảo chỉ
là vượt qua khoảng cách mười vạn dặm, mà quy mô Truyền Tống trận đó chỉ bằng
một phần mấy chục của Truyền Tống trận này.
Hơn nữa Truyền Tống trận này còn là trận pháp thượng cổ. Sau khi tiến vào thế
giới tàn phá, Mục Thiên Vũ nhưng thật sâu hiểu được sự lợi hại của trận pháp
thượng cổ. Khó có thể tưởng tượng, Truyền Tống trận này có thể truyền tống
khoảng cách b xa, mười triệu dặm? Hay là một trăm triệu dặm?
Lâm Minh từ trong Tu Di giới lấy ra Chân Nguyên thạch, từng viên đặt vào trong
Truyền Tống trận, xếp Chân Nguyên thạch này có thứ tự đặc biệt, thứ tự sai
lầm, trận pháp không thể khởi động.
- Lâm Minh, ngươi thật sự xác định Truyền Tống trận này không có vấn đề sao?
Nếu như ngươi truyền tống đi, đi một số nơi nguy hiếm thì làm sao bây giờ? Nếu
ngươi không về được thì sao bây giờ?
Khi Mục Thiên Vũ nhìn thấy Truyền Tống trận này liền cảm thấy hoảng hốt.
Truyền Tống trận cổ xưa thần bí này, trời mới biết bên kia là cái gì. Hơn nữa,
vạn nhất truyền tống ra sai lầm gì, bị lạc trong không gian loạn lưu thì làm
sao bây giờ?
- Mục sư tỷ, ta lần trước nhìn thấy Truyền Tống trận này liền đã nghiên cứu
qua, hẳn là không có vấn đề, trận pháp trong Ma Thần đế cung này, đến hiện tại
còn chưa có cái nào ra vấn đề, đều có thể sử dụng bình thường. Mục sư tỷ, nhờ
nàng chiếu cố tốt cha mẹ ta, đưa bọn họ đến một nơi bí ẩn an toàn. Ta lần này
vội vàng rời đi, người biết càng ít càng tốt, cũng không có khả năng trở về
gặp cha mẹ.
Không thể nhìn cha mẹ một lần trước khi rời đi, Lâm Minh luôn cảm thấy có chút
tiếc nuối và áy náy. Bình thường mà nói, võ giả tranh đấu sẽ không họa lây
người nhà, cũng không phải ra từ vấn đề đạo đức gì, mà là đối với v
õ giả mà nói khái niệm người nhà rất nhạt. Tỷ như Nam Duẫn Vương, cha mẹ hắn
sớm đã chết không biết bao nhiêu năm. Nhưng Lâm Minh thì khác, hắn đi lên con
đường võ đạo chỉ vẻn vẹn mấy năm, người nhà với hắn mà nói phi thường trọng
yếu.
- Bá phụ bá mẫu ta nhất định sẽ chiếu cố thật tốt.
- Còn nữa, lần này trong bản chép tay Ma Đế Huyễn Vô Cực chiếm được, khả năng
liên quan đến thứ khác của Ma Thần đế cung. Có chút bí mật, tỷ như trong chiến
trường thượng cổ, có ngủ say một con thánh thú hồng hoang Cự Côn. Nếu ta đoán
không sai, Huyễn Vô Cực sẽ triệu hoán con Cự Côn này...
Đối với Huyễn Vô Cực triệu hoán Cự Côn, Lâm Minh cũng không làm sao được. Tuy
rằng hắn biết được phương pháp khống chế Cự Côn, nhưng là thực lực không đủ,
căn bản không thể triệu hoán, hơn nữa thời gian cũng không cho phép hắn làm
như vậy.
Chỉ có thể đem việc này báo cho Mục Thiên Vũ, hy vọng có thể tạo nên tác dụng
nhất định.
- Ừm, ta biết rồi.
- Được rồi, ta đi đây. Trong vòng mười năm, ta tất sẽ trở về!
Lâm Minh sau khi đưa ra lời hứa này, dứt khoát đi vào chính giữa Truyền Tống
trận.
Mà đúng vào lúc này, trong đầu Lâm Minh truyền ra một thanh âm:
- Hóa ra tiểu tử ngươi là ôm chủ ý này...
Đây rõ ràng là thanh âm của Ma Quang, Lâm Minh trong lòng khẽ động:
- Ngươi biết Truyền Tống trận này?
- Có chút ấn tượng, tuy nhiên bản thánh thần thức bị hao tổn đối với Truyền
Tống trận này cũng nhớ không quá rõ ràng. Nếu như không tính sai, đây là một
Truyền Tống trận siêu dài có thể vượt qua khoảng cách trăm triệu dặm thậm chí
vượt qua không gian. Loại truyền tống trận này, ngươi muốn sử dụng tương đối
miễn cưỡng!
Ma Quang lắc lư cái đầu nói.
- Miễn cưỡng?
Lâm Minh trong lòng chợt nghiêm.
- Loại Truyền Tống trận khoảng cách siêu dài thậm chí vượt qua không gian
này, tất nhiên trải qua vô số không gian loạn lưu. Trong quá trình tốc độ cao
xuyên qua không gian loạn lưu, thân thể ngươi phải chịu được sự đè ép của lực
lượng không gian. Nếu là người tu vi yếu một chút khi xuyên qua Truyền Tống
trận sẽ trở thành một đống thịt nát.
- Còn có loại chuyện này?
Lòng Lâm Minh trầm xuống, xem ra hắn đem Truyền Tống trận khoảng cách xa nghĩ
quá đơn giản:
- Ngươi cho là tu vi của ta không đủ?
- Quá sức!
Ma Quang dùng móng vuốt sờ cằm chó của mình, dường như trầm tư hồi lâu, mí mắt
nhấc lên nói:
- Tuy nhiên ngươi Tôi Tủy một trăm phần trăm, cơ sở lại vững chắc, có lẽ sau
khi truyền tống còn có thể còn thừa một hơi.
Nghe Ma Quang nói vậy, Lâm Minh chán nản:
- Ngươi không phải đùa ta chứ.
- Nói gì thế, bản thánh đương nhiên là nói thật.
- Chẳng lẽ vào thời đại thượng cổ, võ giả bậc thấp liền không có biện pháp sử
dụng Truyền Tống trận khoảng cách xa?
- Cũng không phải không có biện pháp, chỉ cần nấp vào trong một cái pháp khí
không gian đủ rắn chắc, có thể ngăn cản không gian loạn lưu đè ép. Tỷ như Càn
Khôn Dung Nhật lô trong tay ngươi, xem như là một pháp khí không gian tương
đối rắn chắc. Đáng tiếc tu vi của ngươi chỉ có thể mở ra một vùng tiểu thế
giới của Càn Khôn Dung Nhật lô, muốn vào cũng vào không được. Ngược lại là có
thể đem một ít đồ vật trọng yếu trong Tu Di giới của ngươi tạm thời cất vào
trong đó. Tránh cho đến lúc đó, tiểu thiên thế giới trong những Tu Di giới
thấp kém kia của ngươi bị gió lốc không gian ép vỡ!
- Còn có loại chuyện này?
Lâm Minh thở nhẹ một hơi. Ngay cả tiểu thiên thế giới trong Tu Di giới đều sẽ
bị ép vỡ, có thể thấy được sự khủng bố của gió lốc không gian này.
Không có biện pháp, Lâm Minh đành phải đem Càn Khôn Dung Nhật lô từ trong cơ
thể gọi ra. Đồ vật Càn Khôn Dung Nhật lô có thể cất chứa có hạn, Lâm Minh đem
Đại Hoang huyết kích, Tử Huyễn thương, đan dược cực phẩm, Chân Nguyên thạch
trung phẩm thượng phẩm, cùng với một ít công pháp ngọc giản... đều nhét vào
trong không gian của Càn Khôn Dung Nhật lô, lại đem Càn Khôn Dung Nhật lô thu
vào trong cơ thể. Còn lại thứ tương đối không đáng giá, Lâm Minh đều thu vào
trong một Tu Di giới đẳng cấp cao nhất.
- Truyền Tống trận này ta nhất định phải sử dụng, cho dù là có chút nguy
hiểm.
Lâm Minh đem chân nguyên hộ thể thúc giục đến mức tận cùng, dứt khoát mở
Truyền Tống trận.
Trong nháy mắt Truyền Tống trận mở ra, một luồng ánh sáng tím từ trên trời
giáng xuống, bắn thẳng vào giữa Truyền Tống trận. Thân thể Lâm Minh hoàn toàn
bị hào quang bao phủ. Mà ở ngoài trăm trượng, Mục Thiên Vũ lăng không đứng ở
trong gió, khuôn mặt nàng vặn vẹo trong ánh tím mờ mịt, nhìn không chuẩn xác.
Mơ hồ, Lâm Minh nhìn thấy bờ môi Mục Thiên Vũ mấp máy, thanh âm mờ ảo như chân
trời truyền đến, vang lên trong đầu Lâm Minh:
- Ta ở chỗ này chờ ngươi... thẳng đến ngươi trở về...
Thanh âm này đến cuối cùng, âm tiết giống như bị ổi tan trong gió, hư ảo vặn
vẹo, khó có thể nhận rõ. Đây là thanh âm cuối cùng Lâm Minh nghe được, ngay
sau đó, hắn đã đi vào trong không gian thông đạo mênh mông thần bí...
Sự ra đi Lâm Minh, trừ đám người Mục Thiên Vũ không còn bất kỳ ai biết. Mà
những đệ tử từng nhìn thấy Lâm Minh kia toàn bộ bị hạ lệnh cấm khẩu, có người
thậm chí bị cách ly.
Chuyện này thật sự chí quan trọng yếu, một khi tiết lộ ra ngoài, Thần Hoàng
đảo sẽ vạn kiếp bất phục, Mục Thanh Y không thể không cẩn thận, cẩn thận hơn
nữa. Dù sao có bài học Mục Xích Hỏa, lần này Thần Hoàng đảo đem bí mật bảo tồn
hoàn hảo.
Đợi đến khi hai mươi lão quái Mệnh Vẫn từ trong Ma Thần đế cung đi ra, đối với
Lâm Minh, Phạm Thiên Long Căn, Càn Khôn Dung Nhật lô triển khai tìm tòi điên
cuồng, các tông môn lớn đều điều động tất cả cơ sở ngầm và mạng lưới quan hệ.
Nhưng mà Lâm Minh dường như thật sự đã chết, điều tra thế nào cũng đều không
hề có kết quả.
Vài năm sau, các thế lực lớn cũng chầm chậm quên đi việc này. Thiên tài Lâm
Minh ngang trời xuất thế này như sao chổi quật khởi, lại như sao băng ngã
xuống. Tuy rằng mọi người ngẫu nhiên sẽ còn nhắc tới đệ nhất thiên tài Nam
Thiên Vực này, nhưng cũng phần nhiều là cảm khái thổn thức, thậm chí có một số
người ghen tị Thần Hoàng đảo và Lâm Minh sẽ không kìm lòng lộ ra một phen vui
sướng khi người gặp họa.
Thiên tài đã chết sẽ không còn là thiên tài nữa.
Mà Nam Thiên Vực đã không có Lâm Minh vẫn rơi vào trong hỗn loạn lâu dài.
Chiến tranh Nam Hải vẫn đang tiếp tục, tuy rằng tìm kiếm Phạm Thiên Long Căn
thất bại nhưng đến cuối cùng thượng cổ thánh thú Cự Côn vẫn rơi vào trong tay
Huyễn Vô Cực. Cộng thêm sự tham gia của Mặc Giao tộc, chiến hỏa rất nhanh liền
thiêu đốt khắp toàn bộ Nam Thiên Vực...
-----o0o-----



Bạn cần đăng nhập để bình luận